"Ngọn núi mà chúng tôi ở kia, linh khí không đủ, danh tiếng cũng không lớn, tiểu yêu trên núi khi ra ngoài đều tự xưng là từ Vị Thủy tới, như vậy có mặt mũi hơn một chút." Nhớ lại năm đó bọn họ vì chém gió, còn nói dối theo kiểu này, Phù Ly có chút ngượng ngùng, "Yêu quái hiện tại các anh chắc là không quá hiểu được, yêu tu chúng tôi trước đây rất xem trọng xuất thân, theo sau đó, ngọn núi có danh tiếng, ở bên ngoài cũng nhận được sự kính sợ của hàng vạn tà yêu, thực sự không được, thì lôi kéo quan hệ với các ngọn núi nổi danh cũng tốt."
Trước mặt tiểu bối nói về quá khứ nghèo túng ấy, mặt Phù Ly có chút đỏ: "Động phủ của chúng tôi ở lưu vực Vị Thủy, nơi đó núi cao, đường dốc, bình thường hoang tàn vắng vẻ, cho nên chưa từng có con người tới cung phụng chúng tôi." Nói tới không có con người cung phụng, mặt Phù Ly đỏ như sắp chảy máu, "Tuy rằng như vậy, nhưng mà tiểu yêu trên núi đông, mọi người cũng không cảm thấy được kham khổ. Bởi vì ngọn núi của bọn tôi không có tên, hơn nữa trên ngọn núi này quanh năm mây mù lượn lờ, chúng tôi liền tự lấy cái tên Vụ Ảnh Sơn, vượn trắng nói, cái tên này sẽ làm cho ngọn núi của chúng tôi thần bí hơn."
Trang Khanh nghĩ, không ngờ rằng yêu quái của mấy nghìn năm trước đã bắt đầu chú ý phong cách rồi. Nhưng cái tên Vụ Ảnh Sơn này, quả thực anh chưa từng nghe qua, trong sách cổ mà anh từng đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ky-thi-giong-loai/586190/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.