Diện mạo tà yêu quái dị, tại ngõ nhỏ chỉ dựa vào ánh sáng mặt trăng này, càng thêm vẻ đáng sợ. Trương Kha liên tục phun ra hai ngụm máu, nhìn người trước mắt mình, Phù Ly tay chân khẳng khiu, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng, không nghĩ rằng bản thân mình đường đường là đệ tử ưu tú của Thanh Tiêu phái, sẽ phải chết ở hẻm nhỏ này, đã thế sau khi chết còn bị tà yêu moi tim mổ phổi.
Không đúng, cậu đã kéo Phù Ly về phía sau mà, tại sao đột nhiên lại chạy lên phía trước?
Đã đến nước này, còn muốn làm anh hùng cái gì?
"Đừng cố nữa, phun ra cả bát máu rồi, anh đứng vậy có mệt không?" Phù Ly quay đầu nhìn Trương Kha, chỉ thềm đá bên cạnh, "Cậu ngồi xuống đây được không?"
Ngồi cái em gái anh. Sắp chết đến nơi còn ngồi?
Trương Kha tức giận lại phun ra một ngụm máu, tên yêu quái này có biết cái gọi là nguy hiểm hay không? Trong lúc cậu đang suy nghĩ, tà yêu phía đối diện biến tay thành móng vuốt, vuốt nhọn sắc bén đánh vào người Phù Ly, tốc độ nhanh đến nỗi cậu không kịp kêu lên một tiếng.
Giây tiếp theo, cậu bỗng cảm thấy bản thân nhẹ bẫng, thắt lưng bị một vật gì đó nhấc lên, chờ lúc cậu lấy lại tinh thần, cả người đã đứng trên bức tường.
"Quy tắc của nhân loại nơi đây là dùng văn minh, một câu không vừa ý liền động thủ, không phù hợp quy tắc chút nào." Phù Ly mang theo Trương Kha, giống như đang mang một con gà nhỏ. Trương Kha cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ky-thi-giong-loai/261039/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.