Mặt trời đang dần lên cao, Thẩm Hi ngồi xổm xuống cuộn mình thành mộtcái nấm nhỏ thật lôi thôi, nhưng Hà Chi Châu thế nào mà mãi vẫn chưa tới chứ!
Anh bảo vệ nhìn mãi liền thấy không ổn, liền bảo cô đi vào trong ngồiđiều hòa cho mát: " Thẩm tiểu thư, vào bên trong ngồi cho mát mộtchút.".
Thẩm Hi nghiêng đầu liếc nhìn sang chỗ khác, nếu như hiện tại đi vàotrong ngồi thì không phải hơn nửa giờ ngồi đợi sẽ thành công cốc rồisao? Vốn cô còn nghĩ ngồi chờ ở dưới nắng là muốn biểu hiện một chút.Bây giờ nếu chân trước mới vừa bước vào cửa mà Hà Chi Châu chân sau lạitới đây thì làm thế nào? Chẳng phải là thua thiệt lớn rồi sao?
Thẩm Hi ôm suy nghĩ như vậy, liền kiên định cự tuyệt ý tốt của anh bảo vệ: "Không cần, cám ơn anh."
Được rồi, anh bảo vệ cũng không miễn cưỡng nữa, anh cắt một miếng dưahấu ăn, vừa ăn vừa nhìn đám người ngoài đường. Thẩm Hi quay đầu, dưa hấu ướp đá kia đã vô tình cướp đi kiên quyết của cô rồi, hiện tại nếu thayđổi chủ ý có còn chưa không?
Cô cúi đầu, điện thoại di động vừa báo có tin nhắn mới, là Hà Chi Châu gửi tới ——"Phượng hoàng bên dưới cái ô kia là em à?"
Có ý gì, mới hai ngày không gặp đã không nhận ra bạn gái mình? Thẩm Hitức giận ngẩng đầu lên, đi lòng vòng, nhưng lại không nhìn thấy Hà ChiChâu đâu cả.
Hà Chi Châu dẫn cả em họ Chung Dục đi theo, đang từ đại lộ đi tới. Vừatừ thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kieu-ngao-nhu-vay/3014435/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.