Lâm Dục Đường là khách không mời mà đến, anh đột nhiên xuất hiện, khiếncho cả phòng múa rơi vào một bầu không khí quái dị. Một giây trước đóvẫn còn ồn ào, ngay sau đó thì lập tức yên tĩnh.
Nhìn Lâm Dục Đường đứng ở ngoài cửa, dây thần kinh mẫn cảm của Hầu Tử và Tráng Hán thiện lương đột nhiên xúc động mạnh. Không ngờ bọn họ lại đểlão Tam ở trong phòng ký túc xá một mình. Không nói một tiếng đã đi mấtcòn chưa nói, lại phải để cậu ta đến tận đây tìm nữa, chắc hẳn lão Tamđang gượng cười nhất định là muốn thông qua việc mời khách để khiến bọnhọ day dứt đây. Làm sao bây giờ? Đúng là áy náy quá!
Lâm Dục Đường không vội bước vào mà chỉ đứng tựa cánh cửa chờ đợi, dángvẻ vừa hồn nhiên lại có chút dè dặt. Gọng kính trên sống mũi lóe lên tia sáng nhàn nhạt, bên trong là một đôi mắt còn thanh tú hơn cả con gái.
Hà Chi Châu là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói hết sức tự nhiên: "Đi ăn khuya ở đâu?"
"Các cậu quyết định đi." Lâm Dục Đường bước từng bước tiến vào phòng,anh dừng lại trước mặt Thẩm Hi, nhìn cô một cái, "Muốn ăn cái gì?"
Thẩm Hi ngước mắt, nhỏ giọng mở miệng: "Có được ăn tôm hùm nhỏ không?"
Lâm Dục Đường nhìn về phía Hầu Tử, Tráng Hán cùng Hà Chi Châu, ánh mắt như ngầm hỏi ý kiến của bọn họ.
Hầu Tử và Tráng Hán hiểu rõ mình chỉ là nhân vật đi kèm thôi, cho nênlập tức phối hợp gật đầu: "Không thành vấn đề, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kieu-ngao-nhu-vay/3014416/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.