Mới sáng sớm, hương cafe thơm nồng như một bản nhạc phiêu đãng khắp cănphòng, Thẩm Hi hít sâu vào mấy lần, lên tiếng hỏi Lâm Dục Đường: "LãoTam, loại café cậu pha là loại gì vậy? Mùi rất thơm."
Lâm Dục Đường tưởng Thẩm Hi muốn uống, anh khuấy đều café, nhẹ nhàng trả lời: "Là một nhãn hiệu của nước ngoài, lần trước chú Thẩm mang cho batôi, tôi về nhà cầm đi một hộp."
Thì ra là người ba vốn tham ăn Thẩm Kiến Quốc của cô, chẳng trách mùi vị của loại cafe này cũng không tệ. Thẩm Hi cố ý hỏi: "Chú Thẩm là ai?"
Lâm Dục Đường ngồi xuống: "Là ba vợ tương lai của tôi."
Thẩm Hi hừ một tiếng, rất nhanh phản bác lại: "Sai, là ba vợ tương lai của tôi mới đúng."
Lâm Dục Đường trầm mặc quay đầu qua chỗ khác.
Thẩm Hi cũng không tiếp tục tranh cãi cùng Lâm Dục Đường nữa, mặc quầnxong thì cẩn thận leo xuống giường. Cô muốn uống một chút cafe nên bướctới bên cạnh Lâm Dục Đường quan sát, nhưng lại không mở miệng nói côcũng muốn uống.
Lâm Dục Đường thì im lặng, không chủ động mời cô, nên sau khi nhìn vàilần, cuối cùng Thẩm Hi chỉ có thể đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đến khira ngoài, cô bất ngờ nhìn thấy trên mặt bàn của mình đặt một cốc café đã pha xong.
Cô liếc qua nhìn Lâm Dục Đường một cái, cảm thấy có chút cảm động. Không ngờ Lâm Dục Đường lại đối xử với tình địch tốt như vậy, hẳn là trongcafé này không có hạ độc đi.
Lâm Dục Đường sắp xếp lại sách vở trên bàn học của mình, thuận miệng nói: "Mời cậu uống."
"A, cám ơn." Thẩm Hi hạnh phúc ngồi xuống, bưng café lên hít hà, sau đómới nhàn nhạt nhấp một ngụm. Có café thơm ngon như thế này để uống thìsao có thể thiếu điểm tâm được chứ. Cô mở hộp bánh cookie ra lấy mộtcái, chấm vào café rồi ăn ngon lành. Đồng thời còn hào phóng chia choLâm Dục Đường mấy cái bánh: "Ăn kiểu này khá ngon đấy, cậu cũng thử mộtchút đi."
"Cám ơn." Lâm Dục Đường nhận lấy bánh Cookie, quay đầu hỏi Thẩm Hi, "Hà Chi Châu, lúc trước cậu không thích ăn đồ ngọt mà."
Khóe mắt Thẩm Hi giật giật, phản ứng rất nhanh lên tiếng giải thích: "Đó là vì trước kia tôi chưa từng thử qua, hiện giờ ăn đồ ngọt mới pháthiện ra ăn cũng rất được."
"Được rồi." Lâm Dục Đường nói.
Tráng Hán cùng Hầu Tử cũng lần lượt rời giường. Hầu Tử híp mắt ngồi dậy, vừa nghiêng đầu qua nhìn đã thấy lão đại và lão Tam đang cùng nhau uống café, ăn bánh cookie, tưởng mình hoa mắt, anh ta đưa tay lên dụi mắtmấy lần, cuối cùng mới xác định là mình không có nhìn nhầm.
Tối hôm qua lão Tam thua 800 đồng cho lão đại, lẽ nào còn phát sinh thêm cả cảm tình?
Khác với Hầu Tử, Tráng Hán chỉ chú ý vào mấy cái bánh cookie, anh ta thò đầu ra nói: "Tôi cũng muốn ăn bánh."
Lâm Dục Đường không thèm để ý đến Tráng Hán, có mỗi Thẩm Hi tốt bụng cầm lên một cái hỏi: "Chưa đánh răng mà đã muốn ăn rồi à?"
Tráng Hán há to miệng gật đầu một cái, bộ dạng y như một con lợn con gào khóc đòi ăn: "Muốn muốn muốn!"
"Được rồi." Thẩm Hi đút cho Tráng Hán liền hai cái bánh, sau đó còn cẩnthận đưa cho anh ta tờ khăn giấy. Tráng Hán quẹt miệng sạch sẽ, hết sứchài lòng quay về ngủ tiếp.
Lâm Dục Đường khó chịu đứng dậy đi ra ngoài ban công. Anh ra ngoài đó thì Thẩm Hi cũng ra khỏi phòng.
——
Thẩm Hi chạy bộ xong, tinh thần cực kỳ sảng khoái mà đi tới phòng ăn mua điểm tâm, đúng 7h thì xuất hiện dưới lầu của ký túc xá nữ Học viện Sưphạm. Cô ngước đầu lên liền nhìn thấy Hà Chi Châu giống như thiên nhânđang đứng ở trên ban công.
Úi trời! Chờ điểm tâm thôi mà cũng diễn được xuất thần như thế...... Cô hướng về phía Hà Chi Châu vẫy vẫy tay.
Hà Chi Châu đúng 6 rưỡi đã đứng ở ngoài ban công chờ điểm tâm, cứ nhưvậy mà chờ nửa tiếng đồng hồ. Nhưng quả thực anh chưa từng thấy một côgái nào có thể giữ chữ tín được như Thẩm Hi, cô nói ngày nào cũng đưađiểm tâm đến cho anh vào lúc 7h, chưa lần nào là không tới.
Thẩm Hi lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn hỏi thăm vô cùngthân thiết: "Tối hôm qua ngủ có ngon không, nữ vương đại nhân?"
Nữ vương đại nhân...... Ha ha......
Hà Chi Châu nhìn tin nhắn, gửi trả lời: "Nếu như buổi tối không có mấytiếng nghiến răng, nói mớ cùng với tiếng nói chuyện điện thoại giữa nửađêm thì cũng không tệ."
Thẩm Hi nhận được tin nhắn thì cười phá lên, nghiến răng chắc là Đậu Đậu rồi, nói mớ nhất định là Trần Hàn, còn gọi điện thoại giữa đêm khuyathì chỉ có Hạ Duy Diệp thôi. Cô ở dưới lầu làm một cái dấu tay “Nhấtđịnh phải chịu đựng” đối với Hà Chi Châu, khóe miệng vểnh lên không kéoxuống được.
Nắng sớm vàng rực rỡ xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, Hà Chi Châu từ trên cao nhìn xuống, có cảm giác như nụ cười của Thẩm Hi cũng giốngnhư ánh nắng trong sáng chiếu xung quanh, xua tan hết mây đen trong lòng anh. Hà Chi Châu nhìn cô một lần nữa rồi xoay người đi xuống lầu.
Sáng sớm tại Học viện Sư phạm yên tĩnh hơn Đại học S một chút, bởi vìmấy người học dốt luôn dậy muộn hơn những người chăm học. Nhưng cũngkhông phải là không có “chú chim non” nào dậy sớm, cũng do kỳ thi cấpbốn cùng cấp sáu sắp tới nên không dậy không được. Tỷ như hiện giờ dướicây nhãn cạnh sân bóng rổ đã có người dậy sớm đang ngồi học Anh ngữ rồi.
Thẩm Hi nhìn chăm chú mới phát hiện ra “chú chim non” dậy sớm này chính là Trần Hàn.
Trần Hàn hình như cũng nhìn thấy cô, dù sao cũng đã lâu không gặp bạncùng phòng, cô nhìn Trần Hàn cười cười, đang muốn phất tay chào hỏi thìsau lưng bỗng dưng đau nhói.
Tại sao lần nào cũng véo vào chỗ đó thế, không thể đổi sang chỗ khácđược à? Thẩm Hi xoay người đập nhẹ Hà Chi Châu một cái, căm giận nói:"Hôm qua lúc tắm tôi thấy sau lưng tím bầm vào đấy nhé, anh không thể ra tay có chừng mực được sao?"
Nói lại mới nhớ, từ nhỏ Thẩm Hi đã là một đứa bé không sợ bị đánh. Cáinày cũng là do khi còn học mầm non, cô "vinh quang" được chọn vào độithể thao. Tuy rằng cuối cùng bởi vì chỉ biết ăn rồi khóc nên bị đuổi về, nhưng việc huấn luyện thể dục nghiêm khắc đã nuôi dưỡng khả năng khôngsợ bị đánh của cô. Nếu không thì khi lên tiểu học, sau khi tan học cũngsẽ không chủ động ở lại chờ người ta đến đánh.
Đối mặt với chất vấn của Thẩm Hi, Hà Chi Châu khẽ quay mặt sang nhìn cô, cái chuyện “tắm” kia được cô nói ra hết sức nhẹ nhàng, nhưng anh lạicảm thấy có chút không được tự nhiên, im lặng một lúc mới mở miệng nói:"Tôi tự véo vào người tôi, có vấn đề gì sao?"
Tiện quá đi! Thôi được. Thẩm Hi vươn hai tay ra, hướng về phía Hà ChiChâu trái nhéo phải cấu, giương nanh múa vuốt nói: "Vậy tôi cũng muốn tự đánh tôi đấy."
Sau khi hoán đổi thân thể, Hà Chi Châu sợ nhột hơn rất nhiều. Tay củaThẩm Hi chạm vào người anh giống như gãi ngứa lại khó chịu. Anh nhìnchằm chằm Thẩm Hi, chỉ có thể cưỡng chế bắt được hai tay của cô, vộinói: "Được rồi, chấm dứt lại đây đi."
Cũng được, chấm dứt thì chấm dứt.
Giọng nói bất đắc dĩ lại thỏa hiệp của Hà Chi Châu lập tức khiến Thẩm Hi thu lại hung hăng còn chưa kịp phát tác. Tay của cô bị Hà Chi Châu nắmchặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay cùng sức lực của anh lại khiến cho côcảm thấy không tự nhiên lắm.
Sau đó, cô biến thành thục nữ ngồi ở bên cạnh Hà Chi Châu, à không, phải nói là thục nam mới đúng.
Cô liếc mắt qua nhìn Hà Chi Châu, cũng không hiểu vì sao, trong nháy mắt có một giọng nói kêu gào ầm ĩ ở trong lòng cô. Thẩm Hi cả người gượnggạo, nhìn về phía Trần Hàn đang ngồi học ở phía xa nói: "Anh Hà, anh cómuốn thi lại cấp bốn lần thứ hai không?"
Hà Chi Châu không muốn để ý tới vấn đề nhàm chán này của Thẩm Hi, nhưngmà đối với những câu hỏi của cô anh lại muốn trả lời. Một lúc lâu sau Hà Chi Châu mới lên tiếng: "Nếu như đến kỳ thi cấp bốn mà chúng ta vẫnchưa đổi trở lại thì cuộc thi đó cô không cần phải lo lắng."
Cuộc thi đó cô không cần phải lo lắng...... Không chỉ không có lolắng mà còn cực kỳ hài lòng ấy chứ. Thẩm Hi gật đầu như gà mổ thóc, Hàthần của Đại học S thay cô dự thi, cô còn cái gì mà phải lo. Thẩm Hi vội vàng nịnh nọt lấy lòng: "Tôi chỉ sợ điểm thi quá cao, thầy chủ nhiệmlại tìm tôi nói chuyện."
Ha ha. Hà Chi Châu đứng lên đi hai bước, quay đầu lại nói: "À đúng rồi,quên nói cho cô biết một chuyện, tôi đã mua vé máy bay đến Thanh Đảotuần này rồi."
Đừng mà ——
Thẩm Hi "Oa oa" hai tiếng, kéo tay Hà Chi Châu: "Không thể đợi qua kỳ thi cấp bốn rồi mới đi sao?"
Hà Chi Châu ném cho Thẩm Hi một cái ánh mắt không thể, Thẩm Hi cũngkhông miễn cưỡng anh được, cô hỏi tiếp: "Anh Hà, anh có chắc chắn là sẽthành công không?"
Loại chuyện ly kỳ này có ai nắm chắc được chứ, Hà Chi Châu chỉ nói: "Thử vận may một chút mà thôi."
Số mệnh quả thực là điều gì đó vô cùng huyền bí.
Khi vừa mới hoán đổi thì đúng là Thẩm Hi có cảm giác như mình xui xẻođến cùng cực rồi mới có thể xuyên qua thân thể của một người đàn ông;hiện tại đối với thân thể của Hà Chi Châu, cô lại thấy có cảm tình vớinó. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “Thích ứng trong mọi hoàn cảnh”sao?
Nếu là như vậy thì cô là người có thể thích ứng với hoàn cảnh mạnh mẽ tới cỡ nào nha!
Hà Chi Châu đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh quay sang nói với Thẩm Hi:"Giáo sư Ôn vừa mới đưa ra thông báo, tiết mục vũ đạo của cô trong ngàythành lập trường được giao cho Trần Hàn rồi."
"Ờ." Thẩm Hi cũng không ngạc nhiên khi Giáo sư Ôn sắp xếp như thế, cũngchẳng lo mất thể diện cô phất tay nói: "Đổi thì đổi, nhưng không có tôibiểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường thì khiến cho mọi ngườimất đi mong đợi rồi."
Hà Chi Châu khẽ cười một tiếng.
Thẩm Hi cho rằng anh không tin, cô lập tức lên mạng đăng nhập vào BBScủa Học viện Sư phạm. Trên đó có một topic bình chọn tiết mục đơn mà mọi người mong đợi nhất trong ngày kỷ niệm thành lập trường. Cô nhớ bàibiểu diễn “Múa với lụa đỏ” của mình vẫn xếp vị trí thứ nhất.
Nhưng cô tìm lên tìm xuống mà vẫn không tìm thấy cái topic đó đâu. HàChi Châu cầm lấy điện thoại di động của Thẩm Hi, thuận tiện dắt lấy taycủa cô nói: "Được rồi, tôi tin."
Thẩm Hi quả thực không tìm nữa.
Lý do Hà Chi Châu không muốn để cho Thẩm Hi tìm tiếp, là vì nếu kéoxuống bên dưới, thì bài biểu diễn “Múa với lụa đỏ” của cô đã được thaythế bằng “Đạp Dao Nương” (*) của Trần Hàn rồi. Sau khi tiết mục đượcthay đổi thì sự chú ý của mọi người cũng theo đó mà dời đi, “Múa với lụa đỏ” đâu còn chiếm được sự quan tâm của mọi người như trước nữa.
(*) Đạp Dao Nương: có nguồn gốc từ triều đại Bắc Tề, được biết đến phổbiến qua một bộ phim truyền hình nói về điệu múa dân gian của đời Đường. (Nguồn: wiki Taiwan)
Về chuyện không được nhảy biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường, nếu nói Thẩm Hi không có khó chịu gì trong lòng thì đó nhất định làgiả. Tiết mục “Múa với lụa đỏ” do chính cô sửa đổi cùng sáng tạo thêmđộng tác, đã chuẩn bị gần ba tháng rồi......
Mà cái thế giới này không có gì đáng chán nản hơn việc cố gắng nhưng vô ích.
Cho nên hôm nay Thẩm Hi có chút không vui. Khi đi học không vui, lúcchạy bộ không vui, ngay cả thời điểm vui vẻ nhất là khi ăn cơm cũngkhông vui vẻ chút nào.
Nhưng việc bản thân không vui cô cũng không biểu hiện ra quá rõ ràng,nhiều nhất cũng chỉ là nói ít hơn so với mọi ngày một chút.
Hà Chi Châu đặt đũa xuống: "Không phải là hoán đổi lại như cũ thì có thể tham gia biểu diễn sao?"
"Có thể thì có thể." Thẩm Hi gục đầu xuống bàn, "Nhưng nếu tôi làm nhưvậy thì Trần Hàn chắc chắn sẽ rất khó chịu. Lòng tự ái của cô ấy còn cao hơn cả Hoàng hậu ấy."
Hà Chi Châu gật đầu một cái, Trần Hàn quả thực là người như thế.
Lực chú ý của Thẩm Hi đột nhiên chuyển sang mấy miếng sườn mà Hà ChiChâu không hề động tới trong khay thức ăn của anh, cô ngẩng đầu lên nói: "Anh không ăn thịt
à?”
“No rồi.”
Thẩm Hi thở dài: “Vậy để tôi giúp anh ăn đi.”
Hà Chi Châu ho nhẹ một tiếng, sau đó làm tư thế mời, nói: “Cứ tự nhiên.”
Bởi vì câu nói “Cứ tự nhiên” này của Hà Chi Châu mà tâm tình của Thẩm Hi lập tức trở nên tốt đẹp. Cô nhìn Hà Chi Châu vài lần, sung sướng gặmsườn lợn rán. Cũng không biết vì sao, trong lòng cô thực sự rất muốncười.
--
Ăn xong, Thẩm Hi quay về phòng 921 để ngủ trưa. Máy điều hòa trong phòng bị hỏng. Hầu Tử cùng Tráng Hán thi nhau cởi hết áo. Thẩm Hi nhìn màcũng thấy ngứa ngáy muốn cởi, nhưng quả thực là cô không dám. Cùng lắmcũng chỉ vén áo lên một chút, tay quạt không ngừng cho bớt nóng.
Dáng vẻ nửa cởi nửa không này của Thẩm Hi lại hấp dẫn sự chú ý của Tráng Hán. Thẩm Hi thấy Tráng Hán đang dùng ánh mắt “quái dị” nhìn mình thìlập tức thả vạt áo xuống.
Tráng Hán lại cúi đầu nhìn cơ bụng của mình, sau đó cảm khái lên tiếng:“Tôi phải gia tăng thêm rèn luyện, sớm muộn cũng sẽ đến ngày có được cơbụng tám múi.” Sau đó anh ta nhếch miệng cười một tiếng: “Lão đại, cậucó cơ bụng không?”
“Có chứ.” Thẩm Hi xem thường nói, “Rất nhiều là đằng khác.”
Tráng Hán chỉ có bốn múi cơ bụng cảm thấy mình đang bị vũ nhục, anh ta vội hỏi: “Rất nhiều là mấy múi?”
Thẩm Hi nhìn về phía Tráng Hán: “Tám.”
Tráng Hán hiển nhiên không tin, cường điệu nói: “Rất ít người đàn ông nào có cơ bụng tám múi.”
Thẩm Hi cười hả hê: “Điều này chứng tỏ tôi là đàn ông trong đàn ông.”
Tráng Hán: “……”
Loại đề tài như nói về cơ bụng này là vấn đề trọng tâm của đàn ông, HầuTử cũng ghé vào tham gia cho náo nhiệt. Đáng tiếc, cơ thể anh ta gầy gòchỉ có tám miếng xương sườn, cuối cùng cảm thấy tổn thương mà quay vềchỗ cũ tiếp tục chơi game.
Tráng Hán vẫn không tin Hà Chi Châu có cơ bụng tám múi, anh ta cườngtráng thế này mà cũng chỉ có bốn. Lão đại tuấn tú, thư sinh thế kia saocó thể có tám múi được. Nếu đúng là vậy thì thế giới của anh ta khôngphải sẽ bị sụp đổ luôn sao?
“Tôi muốn được kiểm chứng!” Tráng Hán nói.
Thẩm Hi ghét nhất điểm này của Tráng Hán, mình không có cái gì thì mộtmực khẳng định toàn bộ đàn ông trên thế giới đều không có. Cô không nhịn được vén áo lên giơ cho Tráng Hán xem: “Cậu tới đây mà đếm, đếm đi.Không đủ tám múi tôi lập tức nhảy xuống.”
Lúc tắm rửa cô đã đếm cơ bụng của Hà Chi Châu đến chán rồi….. Tám múi không thiếu một cái!
Tráng Hán duỗi ngón tay ra, quyết không từ bỏ ý định, hăm hở đứng lên đếm: “One, two, three, four, five, six……”
Đúng vào lúc này, Lâm Dục Đường vừa từ thư viện tìm hiểu các sự kiện kỳdị quay trở lại phòng kí túc xá. Ngay khi bước vào cửa, anh đã thấyTráng Hán đang đếm cơ bụng của Thẩm Hi, thiếu chút nữa thì té xỉu ở ngay trước cửa toilet trong phòng……
Hai giờ chiều, phòng 921 hầu hết đều đi ngủ trưa, chỉ có Lâm Dục Đườngvẫn trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà như cũ. Anh đang nghĩ tới hậu quảcủa việc làm rõ và không làm rõ vấn đề của Thẩm Hi. Nếu mà làm rõ thìgiữa anh và Thẩm Hi sẽ vĩnh viễn tồn tại một Hà Chi Châu; còn nếu khônglàm rõ thì chẳng lẽ cứ để Thẩm Hi làm loạn như bây giờ?
Lâm Dục Đường rối rắm ngồi dậy, anh đứng ở trước giường của Thẩm Hi, đưa tay đẩy cô một cái.
Thẩm Hi lật người nhưng vẫn không tỉnh lại.
Lâm Dục Đường tiếp tục vỗ vỗ.
Ánh mắt Thẩm Hi nhập nhèm mở ra, nhìn thấy Lâm Dục Đường, không hiểu vìsao tự dưng bị lay tỉnh cô có chút khó chịu, nhất là khi đó lại là người quen. Cô lầm bầm một tiếng, chân trái đạp xuống giường một cái, trựctiếp đem cái mông quay về phía Lâm Dục Đường.
Lâm Dục Đường ngồi xuống giường của mình, hùng hổ uống nước để hết giận.
Thời điểm Thẩm Hi ngủ trưa lại có một giấc mộng. Lần trước cô thuậnmiệng vẽ ra một giấc mộng cho Hà Chi Châu nghe, nói anh cưỡi trên mộtcon bạch mã thật đẹp. Lần này cô thật sự mơ thấy cảnh tượng mình miêu tả kia, Hà Chi Châu cưỡi ngựa, oai hùng hơn người, so với việc ngồi trênxe thể thao Faraday còn đẹp trai hơn hai phần.
Trong giấc mơ, anh duỗi tay ra trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo cô lên ngựa,cô rất nhanh đã được ôm trọn trong lồng ngực ấm áp của anh. Nước chảymây trôi, oanh ca yến hót, cảnh không say, lòng người tự say……
Sau khi Thẩm Hi tỉnh lại, không biết có phải do cảnh sắc trong mộngtuyệt đẹp hay không mà cô ngồi thẫn thờ một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.Mãi cho đến khi di động của cô có chuông báo tin nhắn mới, là của Hà Chi Châu gửi: “Ngày mai sẽ lên đường đi Thanh Đảo, buổi tối cùng nhau đixem phim đi.”
Lại còn được đi xem phim nữa…… Tốt như vậy sao, chẳng lẽ đây là ăn mừng sớm? Thẩm Hi lồm cồm bò xuống giường. Đi xem phim thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]