"Hi, đoán thử xem bây giờ tôi đang ở đâu?"
——"Ở...... Đoán cái đầu nhà cậu!" Một giọng nam trung trung tuổi cực kỳ khó chịu từ điện thoại di động trong tới.
Đây là giọng của ai chứ? Thẩm Hi liền thấy choáng váng, một lát sau, theo bản năng liền mở miệng: "...... Cha."
" Cậu gọi ai là cha vậy, gọi điện thoại cho con gái tôi làm gì?! Quấy rầy nó sao? Cậu bao nhiêu tuổi, ở khoa nào......"
Thẩm Hi khóc không ra nước mắt, thật may là năng lực phản ứng coi nhưvẫn còn nhanh, lập tức liền thay đổi cách xưng hô: "Không......bác, chào bác Thẩm."
"Bác..... Xin hỏi cha của cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Thẩm Kiến Quốc quả nhiên rất để ý đến cái này, nên cô nhất định phải ứng phó thật tốt...... Thẩm Hi liền cất giọng trong trẻo: "Năm nay cha của cháu đã hơn bốn mươi rồi."
Thẩm Kiến Quốc liền trầm mặc, mấy giây sau mới mở miệng: "...... Vậy đích xác phải là gọi bác rồi."
Ha ha, ai già hơn ai chứ! Thẩm Hi che miệng cười cười, vô cùng vui vẻ.
Bên kia Hà Chi Châu xoa trán, lạnh lùng ngồi trên ghế sofa bằng da ở đại sảnh tầng một nghỉ ngơi, ánh mắt lành lạnh quét mắt về chiếc điệnthoại trong tay cha Thẩm. Cha Thẩm liếc nhìn vẻ mặt "Không giận tựuy"(*) của “con gái”, tim cũng run lên, rất sợ mình làm thái quá, vộivàng đưa điện thoại di động tới: "Ba cũng chỉ là quan tâm đến con thôi,hình như là bạn trai gọi tới, nghe giọng có vẻ không phải là chàng traitốt......"
(*): Không giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kieu-ngao-nhu-vay/3014375/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.