Đàn ông có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới mức đau lòng mà thôi. Nhưng rốt cuộc đau lòng đến mức nào thì lão đại mới có thể khóc thành như vậy?
Đèn ở phòng 921 đã bật sáng trưng. Hầu Tử, Tráng Hán, cả Lâm Dục Đường nữađều không nói một lời nhìn Thẩm Hi, bọn họ toàn bộ đều trầm mặc là bởivì thật không biết phải nói như thế nào —— làm thế nào để phá vỡ bầukhông khí quái dị này.
Nhìn thử xem, người trên giường mới từtrong chăn thò ra ngoài, mặc dù cố gắng kìm chế để không khóc, nhưngkhuôn mặt đẹp trai như tượng bây giờ lại giống như con thỏ vừa đỏ vừasưng; bởi vì trốn ở trong chăn âm thầm khóc một lúc lâu nên khuônmặt tuấn tú cũng trở hồng rực lên; trên đôi mi dày thanh tú vẫn còntreo vài giọt nước mắt trong suốt.
"Lão đại......" Hầu Tửcố gắng mở miệng, sau đó đưa mắt nhìn Tráng Hán, Tráng Hán rất hiếm khimới cơ trí một lần, luống cuống tay chân cầm một túi khăn giấy đi tới.
Thẩm Hi nhận lấy túi khăn giấy, không biết nói nên nói gì, đành cất tiếng chào: "Hi......"
Hầu Tử: "Hi."
Tráng hán: "Hi......"
"Cái đó...... Tôi có thể giải thích ——" Thẩm Hi tận lực để cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng bởi vì càng sốt ruột thì mặt lại càng đỏ hơn. Chợtđưa tay lên vỗ vai Hầu Tử và Tráng Hán hỏi: "Bất ngờ lắm, đúng không?"
Hầu Tử và Tráng Hán liền gật đầu như bổ củi: Con mẹ nó, thật vượt xa hẳn tưởng tượng!
Thẩm Hi lại quay đầu nhìn về phía Lâm Dục Đường. Lâm Dục Đường cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kieu-ngao-nhu-vay/104130/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.