Hầu Tử ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi. Thẩm Hi liền nắm chặt hai tay lại, cô thực sự rất mong Lâm Dục Đường sẽkhông giấu mình bất cứ chuyện gì nhưng làm sao có thể chứ, chắc chắn vẫn sẽ có những điều mà cô không biết hoặc không nắm rõ. Vả lại anh đã chính thức thừa nhận cô là bạn gái của mình đâu. Mặc dù Hầu Tử còn chưa nói đã có chuyện gì xảy ra nhưng Thẩm Hi lại pháthiện lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi nên liền đứng lên tự rótcho bản thân một ly nước. Còn Hầu Tử thì vẫn còn có chút cố kỵ, chỉ sợ"có người" nghe được lập tức sẽ đi đào góc tường nhà người khác. Thẩm Hi lại quay trở lại ngồi ở trước mặt của Hầu Tử, cầm ly nước nhâm nhitừng chút một, vẻ mặt thật bình tĩnh giống như chỉ đang nghe một chuyệntào lao mà thôi. Hầu Tử lần chần một lúc, vì không chịu nổi sựthúc giục của Tráng Hán mới đem "sự kiện kia" nói ra. Chuyện này cũng đã xảy ra hơn mấy tháng rồi. Cậu ta và Lâm Dục Đường cùng đến ngân hànglàm chút chuyện, lúc nhìn thấy Lâm Dục Đường chuyển khoản thì cảm thấyrất tò mò, vì việc chuyển khoản một số tiền lớn như vậy đối với một sinh viên mà nói thì tuyệt đối là chuyện hiếm. Cộng thêm việc cậu ta khôngcẩn thận nhìn thấy tên của người nhận tiền là tên của con gái nên liềncười bảo Lâm Dục Đường: "Lão Tam, không phải cậu đang bao nuôi một em ởbên ngoài đấy chứ?" "......" "Rồi lão Tam nói thế nào?" Tráng Hán liền mở to mắt hỏi, cằm thiếu điều "rầm" một cái rơi xuống đất nữa thôi. Hầu Tử nhớ lại cảnh tượng lúc đó liền hạ tay xuống nói: "Không có." "Cái gì mà không có chứ?" Tráng Hán không hiểu hỏi lại. "Chính là không có chứ sao." Hầu Tử lại nói lại một lần nữa: "Lão Tam trả lời tôi nguyên xi như vậy mà." "Bao nhiêu tiền?" Tráng Hán tiếp tục hỏi, đi ngay đến trọng điểm. Hầu Tử giơ mấy ngón tay lên đáp: "Khoảng chừng này." "Không thể nào, lão Tam lấy đâu ra nhiều tiền như vậy." Tráng Hán không thể nào tin được. "Tiết kiệm từ nhỏ đến giờ." Thẩm Hi bình tĩnh lên tiếng trả lời nghi ngờ của Tráng Hán. Cô vẫn biết Lâm Dục Đường có thói quen tiết kiệm tiền từ nhỏ, tiền thưởng, tiền mừng tuổi cùng với các loại học bổng, tất cả đều tích lại tăng dần theo thời gian, lớn hơn nhiều so với số tiền mà Hầu Tử mới vừa khuachân múa tay. Có một lần cô và Lâm Dục Đường dự tiệc sinh nhật một người bạn của anh, lúc hàn huyên liền nói tới chuyện nhà cửa ở thành phố Srất đắt, những người trẻ tuổi như bọn họ không biết có khả năng dựa vàochính mình để mua nhà cưới vợ hay không? Lâm Dục Đường liền đưa ra ýkiến như thế này: "Vấn đề này nếu mình tự tay phấn đấu sẽ có ý nghĩa lớn hơn rất nhiều." Tiệc sinh nhật ngày hôm đó, Lâm Dục Đường uốngcũng không ít, lúc về cũng hơi ngất ngư một chút, ngồi im lìm trên xebuýt cho đến khi gần tới trạm cuối anh lại đột nhiên quay sang nói vớicô: "Hi Hi, hiện tại anh đã góp đủ tiền đặt cọc nhà rồi (Đây là hìnhthức mua trả góp),sau khi tốt nghiệp vào công ty làm việc thì số tiềncòn lại cũng không thành vấn đề." Đối lập hẳn với Lâm Dục Đường,cô từ nhỏ đến lớn lại không có bất kỳ hoạch định nào, tất cả mọi việcđều do ba mẹ cô lên kế hoạch từ trước. Mà gia cảnh của cô và Lâm DụcĐường cũng không cần lo lắng về vấn đề nhà cửa sau khi cưới này, tuynhiên ngày đó khi nghe Lâm Dục Đường nói đã tiết kiệm đủ tiền đặt cọcnhà thì cả người cô liền thấy lâng lâng, chìm đắm trong một trạng tháiđược gọi là "hạnh phúc". Anh ấy đang lập kế hoạch cho tương lai của bọn họ sau này, sao cô lại không vui mừng được chứ. Chỉ là hiện tại...... Thẩm Hi thật rất muốn khóc, cho dù Lâm Dục Đường chưa bao giờ nói muốn kết hôn với cô nhưng cô cảm thấy anh không nên vì một người con gái khác mà sử dụng đến số tiền dùng để mua nhà của bọnhọ như vậy. "Vậy cô gái đó rốt cuộc tên là gì?" Tráng Hán có chút không tin lại hỏi tiếp: "Nhiều tiền như thế, không phải là cho ngườithân thì sẽ là cho ai chứ?" " Đã nói là bạn bè rồi mà." Hầu Tửgãi gãi đầu, thật sự không nhớ được tên, ấp úng nói: "Tôi chỉ nhớ là cái gì Lăng ấy....." "Linh Linh?" Tráng Hán liền đoán lung tung. Hầu Tử tiếp tục suy nghĩ: "Lăng gì nhỉ......" Từ đầu tới cuối, Thẩm Hi đều cúi đầu, trầm mặc không nói, chỉ có hàng lông mi dày thanh tú rung lên nhè nhẹ, giấu đi cặp mắt đang dần ửng hồng.Một lát sau liền nói tên của cô gái kia ra: "Lăng Triều Tịch, đúngkhông?" Hầu Tử đang loay hoay khi nghe đến cái tên này thì vôcùng kinh ngạc đứng bật dậy nói: "Đúng rồi, chính là Lăng Triều Tịch!Nhưng mà lão đại, làm sao cậu lại biết?" "Bởi vì..... tôi đã từng gặp qua cô ta." Thẩm Hi tùy tiện bịa ra một lý do, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng. Lúc rời khỏi ký túc xá nam, mắt của Thẩm Hi đã lấp loáng ánh nước, ở trongphòng cô còn cố gắng kìm chế nhưng đến khi xuống tới lầu dưới đi vào một rừng cây nhỏ, nước mắt liền không kìm nổi nữa rơi xuống như mưa, ngồi ở một góc mà khóc hu hu. Rừng cây nhỏ này thỉnh thoảng vẫn cóngười đi qua, nên khi Thẩm Hi nhìn chung quanh, thấy có người đi tới lập tức tay che miệng lại chờ họ đi khỏi lại bỏ tay ra tiếp tục khóc, giảitỏa hết cảm xúc ra bên ngoài. Cho đến lúc cô nhận được điện thoại của Hà Chi Châu. Nghe thấy cái giọng nghẹn ngào kia của cô, Hà Chi Châu liền biết ngay là cóvấn đề. Anh khẩn trương hỏi: "Cô đang khóc ở đâu đấy?" "Rừng câynhỏ...... Hu hu..... anh yên tâm...... Không có ai thấy......" Thẩm Hi đứt quãng nói với Hà Chi Châu nhưng cô vừa mới nóixong thì cách đó không xa có một đôi nam nữ đi đến, tiếng họ nói chuyệnlớn đến nỗi Hà Chi Châu ở bên đầu bên kia vẫn nghe thấy rõ mồn một. Thẩm Hi cũng vội vàng im bặt nhưng vẫn còn hơi thổn thức nghẹn ngào. Hà Chi Châu cũng không nhịn được liền xổ ra một câu hơi tục. Nước mắt của Thẩm Hi lại rơi như mưa, bình đã nứt thì cũng không sợ bể nữa, vì vậy phải khóc một trận cho thỏa. Hà Chi Châu chỉ có thể mềm mỏng, xuống nước giải thích: "Thẩm Hi, không phải tôi chửi cô....." Lúc này Thẩm Hi mới dừng lại, thầm nghĩ bản thân mình thật ra cũng hơi hẹphòi nên lấy khăn giấy ra lau nước mắt, nước mũi, đứt quãng hỏi Hà ChiChâu: "Anh gọi tới...... có chuyện gì à?" Hai người họ chỉcách nhau một làn sóng âm, giọng nói nghiêm túc trầm thấp của Hà ChiChâu từ trong tai nghe truyền đến: "Mới vừa rồi ba cô gọi điện thoạitới, tôi tắt đi rồi, có cần phải nhắn lại không?" Thẩm Hi vẫn còn đang thút thít, nghe thấy vậy liền nói với Hà Chi Châu: "Anh cứ nói với ông là tôi đang bận học......" Hà Chi Châu đáp ứng một tiếng rồi sau đó liền cúp điện thoại. Thật ra thìanh rất muốn hỏi Thẩm Hi vì sao lại khóc, nhưng ngẫm nghĩ một lát thìlập tức liền sáng tỏ rồi. Cô thì có gì để phiền não chứ, thứ phiền nãoduy nhất chính là "Đường Đường có yêu mình hay không " hoặc "Tại saoĐường Đường lại không thương mình"...... Tiếp đó Hà ChiChâu liền làm theo lời của Thẩm Hi nhắn lại cho cha Thẩm một tin: "Conđang bận học". Rất nhanh, cha Thẩm liền hồi âm lại: "Hi Hi cố gắng lên!Hi Hi tuyệt nhất!" Hà Chi Châu đọc tin nhắn xong, khóe môi liền nhẹ nhàng giãn ra. —— Thẩm Hi ở trong vườn trường đại học S đi lung tung một vòng rồi mới về trởvề phòng 921. Dựa vào sức hút của "Hà Chi Châu" mà trên đường về đều cóngười đứng ra chào hỏi với cô. Trong số đó có hai nữ sinh tay xách túitrái cây đi ngang qua còn cố tình dừng lại hỏi cô có muốn ăn một quả hay không. Hình như hai cô bạn này phải lấy hết dũng khí mới dámtới gần cô để hỏi, Thẩm Hi cũng không đành lòng cự tuyệt, chọn lấy mộtquả lớn nhất từ trong túi, sau đó "ngọt ngào" nói với họ một câu: "Cámơn." Hai cô gái kia nghe xong liền hưng phấn chạy mất. Thẩm Hi cảm giác mình vừa làm được một chuyện tốt, tâm tình cũng khá hơn chút ít, tay cầm quả lê chậm rãi trở lại ký túc xá. Lâm Dục Đường cũng đã về phòng, vừa tắm xong đi ra, hai tay đang cầm khănlau tóc. Thẩm Hi đang tức giận nên liền giáng ngay một quyền "Như LaiThần Chưởng" vào sau lưng của anh. Vì không có phòng bị nên cả người Lâm Dục Đường liền lảo đảo tiến lên phía trước vài bước, sau đó anh liềntức giận quay đầu lại mắng: "Hà Chi Châu, cậu có bệnh à?" Thẩm Hi liếc mắt nhìn Lâm Dục Đường, từ tốn cắn một miếng lê rồi mới đáp: "Đúng vậy, bệnh chó dại, cậu cứ qua đây mà cắn lại tôi đi!" Trongphòng bất thình lình nổ ra chiến sự, khiến Tráng Hán và Hầu Tử đang vuivẻ xem phim ở bên trong phải chạy như bay tới để can ngăn, mỗi người giữ một người. Hầu Tử ôm Lâm Dục Đường nói: "Lão Tam, đừng tức giận làmgì." Tráng Hán thì ôm eo của Thẩm Hi, nói ra một câu rất sâu xa:"Lão đại, có chuyện gì cứ từ từ nói, cậu có cái gì không thoải mái thìcứ nhắm vào tôi!" Thẩm Hi nhếch môi, tỏ vẻ vô tội đáp: "Tôi chỉmuốn chào hỏi lão Tam một chút nhưng không cẩn thận nên dùng sức quámạnh, cậu ta lại cho là tôi đánh cậu ta......" Hầu Tử: "......" Tráng Hán: "......" Lâm Dục Đường: "......". Đúng là có người đã được tiện nghi lại còn ra vẻ! Thẩm Hi cắn mấy miếng lê rồi đưa quả lê nham nhở cho Lâm Dục Đường, chủ động xuống nước: "Muốn ăn lê không?" Lâm Dục Đường liền quay đầu không nói gì. "Thì ra chỉ là hiểu lầm." Hầu Tử vội vàng vỗ vỗ vào bả vai của Lâm DụcĐường nói: "Thời tiết hôm nay quả là hanh khô, chúng ta ăn dưa hấu thôi, lão đại gần tối vừa mới mua về đấy." Lâm Dục Đường không động vào dưa hấu, nhưng cũng không nói gì, chỉ hất tay Hầu Tử ra rồi đi vào nhà tắm giặt quần áo. Sóng gió trong phòng chợt nổi lên rồi lại chìm xuống, trở về không khí bìnhthường ban đầu. Hầu Tử và Tráng Hán tiếp tục liều lĩnh, mạo hiểm xem"Phim hành động tình yêu", Thẩm Hi cũng đi tới nhìn mấy lần, sau đó liền đứng im xem, vừa xem còn vừa cảm thán: "Ái chà", "Ồ", "Mẹ kiếp", ảnhhưởng nghiêm trọng đến sự tập trung quan sát của hai đồng chí bên cạnh. Tráng Hán liền quay đầu nói: "Lão đại, cậu cố ý đúng không?" Thẩm Hi liền đáp: "Thật xin lỗi, tôi không xem những phim loại này bao giờ nên có hơi ngạc nhiên......" Tráng Hán liền gật gù tỏ vẻ thừa nhận, Hà lão đại đúng là không thường xem những loại phim như thế này. Lâm Dục Đường giặt quần áo xong đi ra, Hầu Tử liền gọi anh sang xem chovui, anh cũng lịch sự đi tới xem một lát rồi quay về chỗ của mình. Đã sắp đến thời gian tắt đèn, Thẩm Hi cầm điện thoại di động chơi tròchơi, Hầu Tử chạy đến định học hỏi lão đại vài chiêu nhưng khi nhìn thấy cô đang chơi trò xếp hình (Tetris) thì không khỏi có chút thắc mắc:"Lão đại, bây giờ cậu lại chuyển sang chơi trò này à?" Thẩm Hi vắt chân vào nhau ngồi ở trên ghế, trả lời nghi vấn của Hầu Tử: "Trở lại nguyên trạng, theo đuổi cái đơn giản." Hầu Tử suy nghĩ một lúc liền ngộ ra một điều đúng là gần đây cả người của Lão đại cũng hơi trở lại với nguyên trạng rồi. Mấy ngày nay, mọi thành viên trong phòng 921 ai cũng đều có chút ý kiến với "Hà Chi Châu" này. Trưa hôm sau, sau khi tan học Tráng Hán liền nói với Hầu Tử: "Tôi muốn cô lập Hà lão đại, gần đây cậu ta thật sự rất quáđáng!" Hầu Tử cũng gật đầu đồng ý: "Nếu không cậu cứ cô lập trước đi!" Tráng Hán lắc đầu đáp: "Một kẻ thảo dân như tôi làm sao mà dám chứ!" Hầu Tử liền than thở: "Vậy thì tôi dám chắc, nhà tôi là nhà làm ăn, làm việc cũng cần có quan hệ đấy......" Hai người thở ngắn than dài từ căn tin trở về ký túc xá, đi được nửa đườngthì Tráng Hán mới nhớ ra hôm nay người ta chuyển phát nhanh bưu phẩmđến, muốn Hầu Tử cùng đi với mình. Tráng Hán đặt mua một thứ "Đồ tốt"nên chỉ len lén nói cho một mình Hầu Tử thôi. Kết quả là khi đi tới nhận bưu phẩm thì phát hiện ra đồ của mình đã được một người khác ký nhậnthay. Bưu phẩm này là do Thẩm Hi ký nhận thay, cô mua quần áo nam ở trên mạng nên đến đây lấy, khi ký nhận chuyển phát thì thấy có cả đồcủa Tráng Hán nên giúp một tay mang về phòng. Túi đồ này củaTráng Hán rất lớn, Thẩm Hi phải tốn một phen công phu mới cầm về đâyđược, nhưng bởi vì ngứa tay nên đã gỡ cái túi bọc bên ngoài ra...... Mười mấy phút sau, Tráng Hán và Hầu Tử trở lại, lúc ấy Thẩm Hi đang ngồi ởtrên đất thổi cái đó, trông giống hệt một đứa trẻ con to xác, gò má tuấn tú vì dồn hơi để thổi nên liền hồng rực lên. Hình ảnh rất cótính kích thích, máu trong đầu của Tráng Hán thiếu chút nữa là phun ra,cậu ra thầm thì mở miệng: "Đây là cái gì nhỉ......" Thẩm Hi ngẩng đầu lên đáp: "Chẳng lẽ...... Không phải của bạn gái cậu sao?" Tráng Hán muốn điên rồi! Buổi tối ngày hôm đó, Tráng Hán định đem những thành quả mà Thẩm Hi thật vất vả mới thổi được đi thủ tiêu, trước lúc đi còn thanh minh: "Thật ra thì cái này là của tôi...... Mua để xem thử một chút thôi, đàn ông mà, ai mà chẳng có lòng hiếu kỳ." Thẩm Hi ngồi xổm trên mặt đất nhìn Tráng Hán hỏi: "Tại sao cậu lại muốn trả lại hàng chứ, tôi một khi đãmua đồ chưa bao giờ trả lại, trừ phi chủ cửa hàng gửi cho tôi một viêngạch tới đây, người ta kinh doanh buôn bán cũng không dễ dàng gì." Tráng Hán liền bi phẫn nhét " đồ tốt" kia vào trong hòm, tùy tiện tìm một lý do: "Chất lượng không tốt." Thẩm Hi lại càng không ủng hộ Tráng Hán: "Cậu chưa dùng thử, làm sao biết chất lượng không tốt." Tráng Hán lại muốn phát điên thêm lần nữa. Thẩm Hi vừa nói vừa cười không khép miệng. Đột nhiên, lại nhận được tin nhắn của Hà Chi Châu, chỉ có một câu ——"Tôi đến rồi." Hà Chi Châu tới đây? Thẩm Hi lập tức chạy như bay xuống ký túc xá, nhưngnhìn trái nhìn phải cũng không tìm được Hà Chi Châu. Cô liền gọi điệnthoại cho anh hỏi: "Anh đến rồi sao, rốt cuộc đang ở đâu?" Hà Chi Châu nhận điện thoại nhưng lại không nói lời nào, một lát sau mới nặnra mấy chữ: "Là tôi...... nghỉ lễ của cô đến rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]