Ba phút sau, hệ thống giám sát chờ ngoài cửa buông xuống máy đếm giờ, khách khí gõ cửa khép hờ của quán bar.
“Ký chủ 1198, anh Trì Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì rót phần rượu còn sót lại vào trong ly, buồn bực: “Là tôi đây.”
“Nghe nói ở chỗ của anh còn một vật chứng. Có thể làm phiền anh đến đệ trình hay không?”
“Có thể.” Trì Tiểu Trì đáp lại một tiếng, tiện tay nhặt chiếc nhẫn trong cái ly trống rỗng, “Nhưng mà vật chứng trên người tôi có mật mã. Tôi cần phải có người cùng tôi phá giải mật mã.”
Dứt lời, cậu liếc mắt nhìn Lâu Ảnh, trong ánh mắt mang theo hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
Mặc dù Lâu Ảnh cũng không biết mình có thể giúp cậu ở chỗ nào nhưng ít ra anh biết rõ hiện tại Trì Tiểu Trì cần mình.
Vì vậy anh và Trì Tiểu Trì cùng đến một căn phòng nhỏ mới được dọn ra.
Không lâu lắm, một người đàn ông mặc âu phục mang giày da đi vào trong phòng.
Dời mắt khỏi bộ quần áo trên người đối phương, Lâu Ảnh thì thầm với Trì Tiểu Trì: “Tổng phụ trách của hệ thống giám sát.”
Cái tên này chỉ đủ để Trì Tiểu Trì phân tâm nhìn mặt người nọ trong chốc lát.
Sau đó lại tiếp tục cúi đầu thao túng chiếc nhẫn đá sapphire.
Lâu Ảnh nhìn ra có chút sốt sắng, chỉ lo Trì Tiểu Trì sẽ đeo chiếc nhẫn vào tay, nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ còn sót lại của anh.
Tuy rằng Lâu Ảnh đã sớm lén lút chế tạo một chiếc nhẫn bằng kim loại Naman đeo lên ngón tay áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343454/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.