Chương trước
Chương sau
Đối với cuộc tấn công bạo lực này, cảnh sát không có bất kỳ đầu mối nào.
Bọn họ không tìm được hung khí, dấu chân đã bị tuyết phủ sạch, cậu bé thường xuyên cùng Chu Thủ Thành về nhà cũng khai với cảnh sát là không biết gì cả, mẹ của cậu cũng vô cùng hung hăng, nói thẳng “liên quan thá gì đến con trai của tôi”, ngay cả người bị hại cũng không thể cung cấp chứng cứ hữu hiệu gì trước khi qua đời.
Cân nhắc đến động cơ vụ án, lão Đới gọi Trì Tiểu Trì đã từng lên án Chu Thủ Thành xâm hại đến hỏi thăm một chút.
Mà Trì Tiểu Trì từng bị lão Đới huấn luyện đã học được cách vận dụng hai chữ “không biết” một cách linh hoạt để đáp lại tất cả vấn đề, thái độ bình tĩnh đến đáng kinh ngạc khiến lão Đới không bắt bẻ được gì.
Cuối cùng chân chính trợ giúp Trì Tiểu Trì thoát tội lại là Tử Ngọc.
Tử Ngọc bảo ngày xảy ra vụ án, cô ở trên đường gặp Trì Tiểu Trì tan học, bèn dẫn cậu về nhà riêng của mình để nấu sủi cảo cho cậu ăn.
Năng lực phá án của cục cảnh sát địa phương rất tệ, giúp Chu Thủ Thành thoát tội cũng giúp Trì Tiểu Trì.
Sau khi Tử Ngọc dẫn Trì Tiểu Trì ra khỏi đồn cảnh sát thì không nói thêm gì với cậu nữa.
Từ đó về sau cô cũng không gặp lại Trì Tiểu Trì, cho dù tình cờ gặp trên đường cũng giả vờ như không nhìn thấy cậu.
…Hai người xa lạ như hai mảnh bèo trôi, chỉ sát vai rồi đi qua nhau.
Sau ngày ra khỏi đồn cảnh sát, vào một chiều tan học, Trì Tiểu Trì bị một người phụ nữ gọi lại.
Cô tự giới thiệu: “Dì là mẹ của Cổ Kim.”
Cổ Kim là tên của cậu bé mà Trì Tiểu Trì cứu vào ngày đó.
Người phụ nữ dẫn Trì Tiểu Trì đến một quán ăn tốt nhất ở địa phương, bảo cậu cứ tự nhiên gọi món.
“Cổ Kim nhát gan, ngày đó về nhà đã kể hết cho dì nghe.” Khi nói về chuyện này, người phụ nữ mang theo vẻ mặt đắc ý, “Lão già đó chết thật tốt.”
“Con cứ yên tâm. Dì đã dặn Cổ Kim triệt để quên hết chuyện kia, nếu cảnh sát có hỏi bất cứ điều gì thì chỉ nói không biết. Nếu con đã cứu nó thì nhà dì không thể vô lương tâm được.”
Trì Tiểu Trì cười cười, gắp đồ ăn đưa vào miệng.
Đồ ăn thuận theo trái tim trống rỗng của cậu mà rơi xuống vực sâu không đáy.
Báo thù quả thật là chuyện khiến người ta vui sướng, duy nhất khó có thể chống lại là sau khi báo thù thì trong lòng đột nhiên bị hút đến sạch sành sanh, chỉ còn lại hư không mờ mịt đến cực hạn.
Chu Thủ Thành thật sự chết quá nhanh, sau khi ông ta chết, tâm lý của Trì Tiểu Trì càng lộ ra một lỗ hỏng cực lớn.
Lỗ hỏng này xuất hiện vào khoảnh khắc Lâu Ảnh rơi xuống lầu.
….Rất đau.
Đau đến mức cậu khóc không nổi.
Con người trải qua tai nạn cực lớn mà may mắn sống sót sẽ đặc biệt cảm giác tội lỗi, điều này đang lắp đầy Trì Tiểu Trì.
Mỗi ngày mở mắt thức dậy đều suy nghĩ, tại sao mình lại sống?
Tại sao ngày đó Lâu Ảnh lại rơi xuống lầu?
Nếu như cậu không chạy ra ngoài kêu cứu mà đi giúp Lâu Ảnh thì sao?
Nếu như cậu không đến nhà Chu Thủ Thành học thêm thì thế nào?

Vô số vấn đề dệt nên một chiếc võng không có kẽ hở, hóa thành không khí vô hình siết chặt cậu vào trong đó.
Dần dần mỗi sáng sớm mở mắt ra cũng trở thành chuyện cần thiết phải lấy hết dũng khí để thực hiện.
Thật đau, thật mệt.
Sống sót lại là một cái tội.
Cũng giống như kế hoạch giết chết Chu Thủ Thành, Trì Tiểu Trì bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch cho cái chết của mình.
Cậu không thể chết trong trường học.
Trì Tiểu Trì cũng không chán ghét trường học này, nếu như cậu nhảy lầu từ lớp học hoặc cắt cổ tay trong nhà vệ sinh ở trường học, với sự hiểu biết của cậu về cha mẹ mình thì nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua mà yêu cầu nhà trường bồi thường.
Cậu cũng không muốn chết ở nhà. Cậu đã không còn yêu hận mãnh liệt với cha mẹ mình, nhà cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào đối với cậu, không phải nơi thù hận cũng không phải nơi đáng giá để cậu an tâm kết thúc cuộc đời này.
Ở những nơi khác thì nếu tự sát sẽ làm mất giá trị nơi đó, cũng thật không tốt.
Sau đó cậu chọn một cây cầu.
Nhảy từ trên cầu xuống, rơi vào trong nước, bị nước đưa đi, có lẽ cũng là cách kết liễu không tệ.
Trong tháng đó, điểm thi của Trì Tiểu Trì hạng nhất.
Không ai có thể nhìn ra tâm tình của cậu.
Trong mắt các bạn học, cậu cũng vẫn bình thường.
Có người ồn ào: “Học bá, mời ăn cơm đi.”
Trì Tiểu Trì cười nói: “Nhất định rồi.”
Cậu thật sự muốn mời bạn thân ăn cơm vì để tránh cho bọn họ lưu lại ám ảnh trong lòng, Trì Tiểu Trì cố ý dời lại mấy ngày, sau đó lựa chọn một đêm vắng vẻ, leo lên cây cầu mà cậu đã quan sát từ rất lâu.
Trong đêm tối không nhìn thấy nước, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Trì Tiểu Trì tưởng tượng, con sông này sẽ đưa cậu đến một con sông gần đó, cậu thuận theo dòng chảy, rời khỏi nơi ngột ngạt này, bị sóng to mang theo, tựa như một con gấu trúc lăn tới lăn lui, lăn đến trước mặt người mà cậu muốn gặp, sau đó nằm úp sấp dưới chân của anh, ôm lấy ống quần của anh, không bao giờ rời đi nữa.
…Quá mệt mỏi rồi.
Vừa nghĩ đến sáng mai rời giường không cần phải khổ sở nữa, Trì Tiểu Trì bỗng cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
Cậu để lại một di thư trên người mình, nhảy người vào lòng sông cuồn cuộn sóng nước.
Trong di thư chỉ có 6 chữ.
“Tôi đã tới. Tôi bỏ cuộc.”
….
Chuỗi cộng hưởng thời gian đã trải qua một sự thay đổi tinh tế ở nơi này.
Đây là câu chuyện của Trì Tiểu Trì trong thế giới song song, những gì Trì Tiểu Trì trải qua cũng tương tự.
Trong đêm tuyết hôm ấy, Trì Tiểu Trì đập bể đầu Chu Thủ Thành, sau đó vào bệnh viện hù chết Chu Thủ Thành, cũng ở buổi tối hôm đó cậu lặng lẽ ngồi trên lan can một cây cầu.
Chỉ khác biệt duy nhất là cậu không nhảy xuống.
Chỉ bởi vì Trì Tiểu Trì đột nhiên nhớ đến một chuyện.
…Không ai cho Thịt Chó ăn thì nó sẽ thế nào.
Mắt của nó bị hỏng, không biết mình đã chết, có khi nào sẽ chạy khắp nơi tìm cậu hay không?
Có khi nào vì ồn ào khiến người ta khó chịu rồi chuốc chết nó hay không?
Từ điểm này, cậu nghĩ đến càng nhiều thứ hơn.
Trì Tiểu Trì nghĩ đến gian phòng của Lâu Ảnh, nếu mình chết rồi thì gian phòng kia nhất định sẽ bị dọn dẹp, sau đó xếp đầy đồ dùng trẻ em.
Ngoại trừ cậu ra thì rốt cục còn ai có thể chân chính nhớ đến Lâu Ảnh, cả đời sẽ không quên mất anh?
Trì Tiểu Trì nhìn lòng bàn chân đen kịt, cậu giơ chân lên, lật ngược trở về từ trên lan can xuống đất.
Cậu chậm rãi quay về nhà, đi từng bước một như mộng du, cuối cùng đi tới nghĩa trang công cộng Bắc Mang.
Trì Tiểu Trì leo qua hàng rào sắt một cách vụng về, tìm được bia mộ của Lâu Ảnh, sau đó an tâm mà dựa vào mộ.
Mu bàn tay của cậu nhẹ nhàng lướt qua bia mộ, suy nghĩ, thật tốt là Lâu ca không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.
Ở trong mắt anh, cậu vĩnh viễn là cậu em tùy hứng, ngây thơ, bản tính trẻ con chứ không phải một kẻ giết người tay nhuốm máu tanh, lòng tràn đầy tính kế.
Thật là tốt.

Đọc xong cốt truyện thế giới gần như giống y như đúc ký ức của mình, Trì Tiểu Trì đặt ly rượu xuống.
Thân thể này vẫn còn nhỏ, không chịu được kích thích của rượu mạnh.
…Cậu hơi say rồi.
Cho nên khi một người hơi thở dốc đứng trước mặt cậu, Trì Tiểu Trì bị tác dụng của rượu ảnh hưởng thần kinh khiến cậu không làm ra phản ứng thỏa đáng.
Cậu ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười: “Anh đến rồi…”
Người nọ không nói gì, chỉ ôm cậu vào lòng.
Trì Tiểu Trì bị ôm đến ngây ngốc.
Tay chân tiếp xúc khiến cậu theo bản năng có chút chống cự nhưng mùi hương và nhiệt độ quen thuộc lại làm cho cậu mất đi tự chủ.
Trì Tiểu Trì mềm mại dán vào lòng đối phương, vừa định mở miệng thì ngẫu nhiên nhấc mắt lên, bỗng nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc ở cổng trường công lập đối diện—-
Chu Thủ Thành vừa nói vừa cười với một nam sinh vóc dáng cỡ học sinh lớp 7.
Đôi mắt của ông ta nhìn cậu nam sinh lấp đầy thứ ánh sáng kỳ dị khiến người ta buồn nôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.