Cậu vịn tường, đi từng bước một về phía hành lang.
Vào thời điểm này, tiếng bàn tán xì xầm của cư dân khu chung cư đã sớm tản đi, trong hành lang có tiếng ngáy, tiếng côn trùng đan xen vào nhau, còn bước chân của Trì Tiểu Trì lại nhẹ nhàng như không có tiếng động.
Một mình cậu đi từ lầu một tới lầu hai.
Hành lang tối thui là nơi mà bình thường cậu sợ nhất.
Cậu đi tới phía cầu thang đã bị hỏng đèn, dán vào chân tường, nhẹ giọng kêu: “Lâu ca Lâu ca.”
Rất nhanh, cậu lặng lẽ bật cười vì hành động của mình.
Cậu vừa đi vừa cười, vai nhịn không được mà run rẩy, ngồi xổm xuống chỗ ngã rẽ cầu thang, đem mặt chôn vào trong đầu gối, cười đến gần như ngạt thở.
Ngày hôm sau, con trai và con dâu của Chu Thủ Thành nhận được tin tức, tới thăm người cha bị “hoảng sợ” của mình.
Bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ, quần áo vô cùng chỉn chu, nghe nói làm ăn ở địa phương nào đó trong thành phố, kiềm được rất nhiều tiền.
Trì Tiểu Trì ở trong nhà, dựa lưng vào tường, lắng nghe tiếng nói chuyện thoắt ẩn thoắt hiện bên kia truyền đến.
“Ba, không sao chứ?”
“Không sao, không sao, con thấy ba vẫn rất khỏe đấy thôi.”
“Nghe nói là có trộm vào nhà? Tay chân của tên đó không sạch sẽ, đạo đức lại bại hoại, chết cũng đã chết rồi, ba đừng để trong lòng.”
“Ba biết, ba biết mà.”
“Ba, xảy ra chuyện như vậy, ba còn ở lại đây có ổn không? Nếu không thì ba theo tụi con đến thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343415/chuong-240-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.