Gã theo đuôi Bạch An Ức đi vào cánh rừng, băn khoăn một lúc, dự định tiến đến chào hỏi thì đã thấy Bạch An Ức đút hai tay vào túi, từ bên trong đi ra.
Bởi vì không có ý che giấu chính mình, Ngụy Thập Lục và cậu chạm mặt ở bìa rừng.
Tuy chỉ gặp mặt một lần nhưng Ngụy Thập Lục cảm thấy cậu có chút kỳ lạ.
Thân hình và bộ dạng đều y như đúc lúc gã thấy cậu trên xe, nhưng khí chất thì lại khác biệt một cách kỳ dị, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng như có như không: “Nãy giờ anh đi theo chúng tôi là có chuyện gì sao?”
Quen với việc ẩn giấu, Ngụy Thập Lục nhìn thấy nụ cười giả tạo như vậy thì tưởng gặp phải đồng loại.
Đương nhiên gã không cần đồng loại.
Gã chỉ cần tính mạng của đồng loại và dị năng của đối phương.
Hai người gặp gỡ quá nhanh, Ngụy Thập Lục căn bản không kịp sử dụng xúc xắc, có lắc cũng không kịp xem.
Cũng may, gã còn có vũ khí.
Tay của gã cầm một cọc gỗ sắc bén giấu sau lưng, trên mặt lại như tắm gió xuân: “Anh Bạch, anh còn nhớ tôi không?”
Người đối diện nhíu mày: “Cậu là ai?”
“Anh không nhớ tôi à?” Ngụy Thập Lục nhảy tới trước một bước, “Ở trong xe, tôi ngồi đối diện với anh, tôi tên là Ngụy…”
Lời còn chưa dứt thì gã đã xông về trước ba bước, vung vẩy cọc gỗ, muốn đem cọc gỗ đâm vào lồng ngực của Bạch An Ức.
Với kinh nghiệm của gã mà nói, người dị năng bình thường ở thời điểm nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343398/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.