Thỉnh thoảng, Bạch An Ức tỉnh lại sau giấc ngủ, *Bạch An Ức* sẽ báo cho cậu: “Ban đêm có người đến.”
Sau khi Bạch An Ức trở nên khẩn trương thì *Bạch An Ức* lại cười nói: “Không cần sợ. Đã bị tôi đuổi đi.”
*Bạch An Ức* rất thích hù dọa cậu như vậy, hưởng thụ vẻ mặt có chút hoảng sợ của cậu.
Nhưng Bạch An Ức lại liên tục bị trúng chiêu.
Vào ngày thứ bảy khi bọn họ tiến vào thế giới này, bọn họ đi tới một khu rừng nhỏ, *Bạch An Ức* đột nhiên xuỵt một tiếng, cũng dừng lại bước chân.
Bạch An Ức liền nín hơi.
*Bạch An Ức* hơi lạnh mặt: “Có người theo dõi. Đi theo chúng ta một kilômét.”
Đầu tiên Bạch An Ức cảm thấy căng thẳng, nhưng cũng hơi nghi ngờ *Bạch An Ức* đang lừa mình: “Vậy làm sao đây?”
*Bạch An Ức* nói: “Em trốn đi. Tôi đi ra xem một chút.”
Bạch An Ức bị *Bạch An Ức* nhét vào một hốc cây bị đục rỗng.
*Bạch An Ức* từ bên ngoài duỗi tay vào sờ đầu Bạch An Ức: “Chờ một chút.”
Lần này Bạch An Ức chờ tròn một phút.
Càng ngày cậu càng thấy sốt ruột, liên tiếp nhìn vào đồng hồ.
Trước năm phút đồng hồ, cậu còn hoài nghi đây là chuyện đùa.
Qua năm phút đồng hồ, Bạch An Ức không có cách nào thả lỏng.
…*Bạch Anh Ức* không phải người đùa giỡn không biết tiết chế.
Trước mắt có vô số hạt bụi bay lượn, Bạch An Ức vì để phân tâm mà luôn nhìn chăm chú những hạt bụi lượn lờ trước mắt mình, suy nghĩ, rốt cục đây là cái gì.
Một phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343373/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.