Thời Đình Vân không thắp nến, đi về phía vị trí giường trong ký ức của mình, thân thể sốt cao của y ngã vào một cái ôm tràn đầy mùi rượu.
Cái ôm này từ sau mà đến, dùng sức mà ôm lấy Thời Đình Vân.
Y nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhưng không phải làn điệu quen thuộc: “Là Tố Thường sao?”
Trong lòng Thời Đình Vân hơi nhũn ra: “Thập tam Hoàng tử.”
Một hồi lâu sau y lại gọi: “Nguyên Hành.”
Sốt cao khiến toàn thân của y đau nhức, không có sức lực, bởi vậy sau khi nhận ra Nghiêm Nguyên Hành say rượu, y bị bế lên, đặt trên giường.
Nghiêm Nguyên Hành không đường đột, sau khi bế y lên giường, hắn liền quy củ mà ngồi bên cạnh, trừng trừng nhìn y, trong mắt phát ra lửa nóng.
Thời Đình Vân: “Nguyên Hành, ngươi say rồi.”
Nghiêm Nguyên Hành lấy ra bầu rượu đã trống rỗng từ trong lòng, nhét vào tay Thời Đình Vân: “Không có. Ta uống nhiều như vậy cũng không có say.”
Thời Đình Vân vô lực nghiêng người sang, cười với hắn: “Ừm, Thập tam Hoàng tử có tửu lượng cao.”
Nghiêm Nguyên Hành ngoan ngoãn, vẻ mặt nhìn có vẻ hơi ủ rũ: “Không, ta chỉ uống nửa bình thôi.”
Cuống họng của Thời Đình Vân rất đau nhưng vẫn không nhịn được mà cười.
Nghiêm Nguyên Hành nghiêm túc nói: “Ngươi không nên cười. Ta có món đồ muốn tặng cho ngươi.”
Thời Đình Vân nằm trên cánh tay của mình: “Có lễ vật gì, để Thời thiếu tướng quân xem thử nào.”
Nghiêm Nguyên Hành chỉ vào bầu rượu trống kia.
Thời Đình Vân hiếu kỳ, cầm bầu rượu lên, lắc ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343365/chuong-208-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.