Trong doanh trại Nam Cương.
Mạt Sa là một hán tử mặt than, vẻ mặt nhàn nhạt, không có biểu cảm gì.
Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán, một tay cầm giấy viết thư, một tay đặt trên tấm bản đồ da dê, tìm kiếm một địa điểm nào đó.
Đứng trước bản đồ là một người Trung Nguyên, cho dù gặp mấy lần cũng sẽ không nhìn quen mắt, là một hán tử tướng mạo trung niên khoảng cỡ ba mươi bốn mươi tuổi. Người nọ tay cầm mũ da dê, miệng nhếch rất lớn, cũng nhìn không ra là đang cười hay thế nào, cần cổ thăm dò về phía trước, không ngừng dùng vành mũ cọ lên mồ hôi cuồn cuộn tuôn trên cằm.
Mạt Sa nhìn trong chốc lát mới lạnh nhạt nói: “Xuống lĩnh thưởng đi.”
Lúc này khóe môi của hán tử kia mới nịnh hót mà nhếch lên, cười khanh khách rồi liên tục khom người: “Tạ lão gia, tạ lão gia.”
Hắn khom người như con tôm rồi lui ra ngoài.
Đợi người lui ra, Mạt Sa mới hừ lạnh một tiếng.
Phó tướng của hắn cũng tiến đến, vẻ mặt tối tăm: “Mạt Sa đại nhân, họ Chử kia, ngài vẫn còn muốn tin sao?”
Mạt Sa trầm ngầm, bộ dáng như ngầm thừa nhận.
“Vì sao ngài còn tin tưởng hắn?!” Phó tướng của Mạt Sa là cháu trai của Ngải Sa, cực kỳ oán giận vì cái chết của thúc thúc, “Ngải Sa đại nhân đột tử chính là do một tay hắn thúc đẩy, chúng ta cũng kiểm tra ra thuốc độc bám trên phần sáp niêm phong. Lá thư kia chứng tỏ hắn muốn hại Ngải Sa đại nhân!”
Mạt Sa không nói tỉ mỉ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343350/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.