Khi Trì Tiểu Trì quay lại lều thì Lâu Ảnh đang xem sách.
Cậu đặt mông ngồi trên ghế nhỏ, ngửa đầu nhìn Lâu Ảnh nằm nghiêng trên giường.
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Xử lý xong rồi?”
Trì Tiểu Trì nói: “Ừm.”
Trì Tiểu Trì lại nói: “Anh cố ý?”
“Ừm.” Lâu Ảnh thừa nhận rất thoải mái, “Hắn cứ nhìn em.”
Trì Tiểu Trì nằm úp sấp bên giường, cau mày nhìn anh.
“Đừng hiểu lầm, anh không phải ghen tuông.” Lâu Ảnh lật một trang sách, nói, “Chỉ có con nít mới ghen tuông. Anh chỉ muốn giải quyết vấn đề.”
Lâu Ảnh nói cũng không sai.
Mấy ngày nay ngày đêm ở chung cùng Nghiêm Nguyên Hành, Trì Tiểu Trì có thể cảm nhận được, cho dù cậu chẳng làm gì cả nhưng tình cảm của Nghiêm Nguyên Hành dành cho Thời Đình Vân càng ngày càng sâu nặng.
Thứ tình cảm này có lẽ ngay cả Nghiêm Nguyên Hành cũng không nhận ra, mà đã đến nông nỗi không thể không đối diện với nó.
Nếu không sẽ có một ngày đột nhiên bùng nổ thì Trì Tiểu Trì cũng không biết nên thay Thời Đình Vân xử lý tình cảm này thế nào.
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Từ chối rồi à?”
Trì Tiểu Trì nói: “Xem như là thế đi. Để khoảng trống như vậy, mặc kệ hắn lý giải thế nào cũng được.”
“Em có thể giúp Thời Đình Vân quyết định rất nhiều việc, nhưng trong giới hạn.” Trì Tiểu Trì nói, “Không bao gồm việc quyết định tương lai của y sẽ cùng với ai. Em cũng không phải mẹ của y.”
Lâu Ảnh cười ra tiếng.
Khi hai người nói chuyện, một cánh cửa sổ trong lều bị lặng lẽ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343347/chuong-197-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.