Đúng như dự đoán, ngay đêm đó Trì Tiểu Trì tự móc tiền túi mua được dê ở thôn xóm gần đó, nướng hai mươi con dê non và năm mươi con dê lớn, chia cho toàn bộ tướng sĩ. Bao nhiêu đó thịt muốn chia ra thì mỗi người cũng không được bao nhiêu, nhưng đây là trong khoảng thời gian ngắn mà Trì Tiểu Trì có thể vơ vét được, các tướng sĩ cũng sẽ không để ý tiểu tiết, đều vô cùng vui mừng. Định Viễn đại thắng. Người Nam Cương đến công thành bị tử thương nặng nề, năm ngàn quân sĩ một đi không trở về. “Cũng nhờ Công tử sư hiến kế!” Trì Tiểu Trì đứng trên đài cao, trong lòng mừng rỡ chỉ tay về phía Lâu Ảnh đầu đội mũ sa, “Người Nam Cương dùng thuật lấp hào, lặng lẽ vận chuyển bè gỗ làm thuyền, ý đồ vượt qua sông hào bảo vệ thành trì. Tiên sinh hiến kế, quan sát hướng đi của phe địch, ở dưới chân tường thành đào lỗ nhỏ, nhân màn đêm lặng lẽ đổ dầu vào sông, thừa dịp gió thổi dẫn lửa, thiêu rụi quân địch!” Chử Tử Lăng tưởng tượng hình ảnh kia một chút, nụ cười hơi cứng ngắc trên mặt. Vu Phong Miên không lộ sắc mặt nhưng tâm tư lại vô cùng tàn độc. Mà công tử ăn mừng lớn như vậy cũng đang vô hình trung đặt ra uy tín của Vu Phong Miên trong quân đội. Chúng tướng sĩ có người còn chưa từng chinh chiến trên sa trường, được nghe tin vui cũng liền hô vang một tiếng “Hay lắm” đến đinh tai nhức óc. Đất đai của nước ta, một chút cũng không nhường! Trì Tiểu Trì đứng trên đài nhìn quần chúng sục sôi, cậu trở nên yên tĩnh trở lại, ngồi đung đưa chân ở bên bìa bục cao, nhìn đám người trẻ tuổi chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi vây quanh đống lửa lớn cùng nhau trò chuyện, khiêu vũ, vung quyền. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt trẻ tuổi của bọn họ. Tương lai bọn họ có thể ở một lúc nào đó sẽ hóa thành xương cốt không tên nằm trên mảnh đất khô cằn của chiến trường. Trì Tiểu Trì chỉ hy vọng khi bọn họ chết đi vẫn có được giấc mộng quốc gia ngàn năm. Cậu vặn ra bầu rượu bên hông, uống một hớp, tầm mắt hơi thay đổi, trong ánh lửa bập bùng, nhìn thấy Thập tam Hoàng tử Nghiêm Nguyên Hành. Nghiêm Nguyên Hành dường như đang ngẩn người nhìn cậu một hồi lâu, lúc này mới mất tự nhiên xoay mặt đi chỗ khác, cất bước muốn đi gấp. Phía sau truyền đến một tiếng huýt sáo tùy tiện. Nghiêm Nguyên Hành vốn tưởng Thời Đình Vân đang gọi mình, thân thể hơi di chuyển, lặng lẽ nghiêng tầm mắt, lại phát hiện cũng không phải như vậy. Trì Tiểu Trì đã nhìn về phía khác, đem bình rượu trống không ném cho một binh sĩ trẻ tuổi ở gần bên cạnh, sau đó nhảy xuống từ đài cao, chạy về phía Vu Phong Miên. …Ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn nhiều một chút. Tim của Nghiêm Nguyên Hành nóng lên, lại đau xót, cũng không biết trong đầu dâng lên ý nghĩ gì khiến hắn nhanh chóng bước về phía trước, đứng ở trước mặt người thanh niên vừa nhận bầu rượu của Thời Đình Vân, chỉ tay vào bầu rượu màu đen vàng: “Ta có thể uống một ngụm rượu của ngươi hay không?” Người binh sĩ kia đang há mồm định uống rượu, nhìn thấy Thập tam Hoàng tử đòi rượu, thiếu chút nữa đã làm rơi cốc lên mặt mình. Hắn vừa mừng vừa sợ, nhảy người xuống, hai tay dâng tặng, lắp bắp thỉnh Thập tam Hoàng tử dùng. Nghiêm Nguyên Hành ôm bầu rượu, ngồi xuống bên cạnh binh sĩ, lần đầu tiên nói không ít lời. Dù sao đều là người cùng lứa, các binh sĩ thấy Thập tam Hoàng tử không có tác phong đáng ghét, mặc dù lời nói có vẻ nho nhã nhưng cũng may không kiểu cách, có thể nghe hiểu được, cũng dần dần trở nên thân thiện với hắn, còn xé đùi dê cho hắn ăn. Nghiêm Nguyên Hành cầm miệng bầu rượu, ôm vào trong ngực cũng không uống, càng không nhắc lại chuyện trả bầu rượu cho binh sĩ. Màn đêm buông xuống. Chử Tử Lăng viết một câu “Cẩn thận Vu Phong Miên” thêm vào trong phần cuối lá thư, xác nhận chính mình đã nói rõ ràng chuyện hạ độc Thời Kinh Hồng thế nào, sau đó lấy ra ống gỗ nhỏ mà mình cất giấu rất kỹ, nhét lá thư vào, đậy nắp lại, ở bên ngoài giả tạo bằng một con dấu hình tròn, sau đó đến trước lồng chim bồ câu. Trong quân doanh vẫn có người tuần tra ban đêm như thường lệ, không hề bị ảnh hưởng bởi các tốp binh sĩ chè chén say sưa bên ngoài. Chử Tử Lăng đi đường vòng để tránh người, đến trước lồng chim bồ câu, lấy ra con chim bồ câu có dấu vết trên trán, cột chặt ống gỗ lên chân của nó. Phía sau có tiếng bước chân truyền đến: “Ai đó?” Chử Tử Lăng quay đầu lại: “Là ta. Chử Tử Lăng.” “Là hầu cận của thiếu Tướng quân à?” Đội trưởng tuần tra ban đêm không quá quen thuộc Chử Tử Lăng, chỉ từng nghe tên của hắn, nghe vậy liền yên tâm, “Muộn như vậy mà đến đây, có việc gì sao?” Chử Tử Lăng không biến sắc: “Thay thiếu Tướng quân làm việc.” Đội trưởng tuần tra ban đêm thở dài một tiếng: “Thiếu tướng quân vất vả rồi”, sau đó dẫn tiểu đội rời đi, cũng không hoài nghi gì nữa. Chử Tử Lăng xoay lưng lại, lạnh lùng nhếch khóe miệng, cho phép chim bồ câu trong tay cất cánh. Chim bồ câu uỵch uỵch vỗ cánh mà đi. Trong quân doanh to lớn thế này, tiếng động thả chim bồ câu không xem là quá lớn, ít nhất không thể truyền đến lều chính. Hắn vỗ về khối ngọc bội bên hông có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với hắn, mãi đến khi chim bồ câu biến mất khỏi tầm mắt của hắn thì mới cất bước đi về phía lều chính. …Chỉ là một trận thắng nhỏ mà thôi. Chiến sự chân chính của Trấn Nam Quan sẽ khởi đầu từ chính Chử Tử Lăng hắn. Nhưng mà hắn không ngờ là hai người trong lều chính vẫn chưa ngủ. Trì Tiểu Trì hỏi Lâu Ảnh: “Hắn thả chim bồ câu?” Ngón tay của Lâu Ảnh khẽ đặt trên huyệt thái dương, đem lực chú ý tập trung vào chuyện khác, chỉ có thể đáp qua loa: “Ừm.” Trì Tiểu Trì không quấy rầy anh nữa. Mãi đến khi thân thể của Lâu Ảnh thả lỏng, tay rũ xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Trì Tiểu Trì bận rộn lau mồ hôi cho anh: “Thành công?” Lâu Ảnh nhắm mắt lại, thở hơi gấp một chút: “Yên tâm. Đó là giải pháp tối ưu cho thuật toán định vị.” Cách chim bồ câu nhận biết hướng đi khác với con người, là dựa vào lực từ trường tinh tế để phân biệt phương hướng. Lâu Ảnh có thể bảo đảm khi từ trường bị anh quấy nhiễu thì hai con chim bồ câu mà Chử Tử Lăng cho phép cất cánh đều sẽ đi đến nơi mà nó nên đến. Mọi sự đã thành, Trì Tiểu Trì cũng thả lỏng không ít, vỗ vai anh: “Em đi lấy thức ăn cho anh.” Tiễn đi con bồ câu thứ nhất đã hao phí quá nhiều sức lực của Lâu Ảnh, làm cho anh ngay cả cơm tối cũng thấy không ngon miệng. Trước khi ngủ Trì Tiểu Trì cố ý dặn dò A Thư chuẩn bị hầm một chút canh cho anh, làm sẵn mấy đĩa điểm tâm, nhất định phải thanh đạm một chút. Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của cậu: “Không cần. Anh không muốn ăn gì hết.” Trì Tiểu Trì vội vàng mang giày vào: “Không ăn không được. Để em đi lấy cho anh. Anh muốn ăn gì? Em bảo A Thư đi làm vài…” Cậu vừa đứng dậy thì eo đã bị một cánh tay từ sau lưng cuốn lấy, bất chợt không giữ được thăng bằng nên ngã ngồi xuống giường. Bên tai là giọng của Lâu Ảnh. Giọng nói kia rõ ràng cũng không phải thực thể, nhưng Trì Tiểu Trì lại có cảm giác bị giọng nói đó vuốt ve bên lỗ tai. “Hiện tại à?” Lâu Ảnh cười, đem đầu đặt lên sau lưng cậu, “…Anh chỉ muốn giải pháp tối ưu của mình.” Sau lưng Trì Tiểu Trì hơi phát run. Cậu nhỏ giọng gọi Lâu Ảnh: “…Tiên sinh.” Giọng nói kia có chút run rẩy, như mèo cào, nửa như gãi lên lỗ tai Lâu Ảnh, nửa như không tận lực trêu chọc người ta. Trì Tiểu Trì nói: “Em không có thẻ.” Lâu Ảnh: “…” Trì Tiểu Trì: “Cái thẻ kia rất quý, cho nên em cũng chỉ đổi một tấm để chơi thôi.” Cậu còn nhớ lần trước tấm thẻ hiện hình này phải dùng trị giá hối hận của Yến Kim Hoa bắt đầu đi ăn xin ngày thứ ba mới đổi được. Ngày ấy Yến Kim Hoa vì không có kinh nghiệm ăn xin, chiếm địa bàn của người khác, bị nhóm Cái Bang đánh cho một trận, đập nát túp lều hắn thật vất vả lắm mới dựng lên được, bắt hắn phải lộn nhào rời khỏi trấn nhỏ. 80 điểm chỉ đổi được thời gian 5 phút hóa thành thực thể, là kỹ năng không có tác dụng gì, Trì Tiểu Trì vì muốn thu thập đủ thẻ nên mới đổi một tấm. Trì Tiểu Trì nói: “Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, quay lại không gian Chủ thần, chúng ta làm tiếp chuyện này.” Lâu Ảnh: “… Làm cái gì?” Trì Tiểu Trì giả vờ thoải mái nhưng giọng nói có chút run rẩy: “Là, chuyện kia.” Lâu Ảnh thả lỏng vòng tay. Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía anh, nói: “Nhu cầu sinh lý mà, có lúc em cũng sẽ có, rất bình thường.” Giọng của Lâu Ảnh vang lên ở sau lưng, nghe không ra vui hay giận: “Vừa rồi em mới nói muốn làm gì?” Trì Tiểu Trì đứng dậy, đem giày kéo lên mắt cá chân: “Ừm, em đi lấy thức ăn.” Cậu đi ra khỏi lều khiến Lý Nghiệp Thư vừa chớp mắt ở bên ngoài liền thức tỉnh, không cần Trì Tiểu Trì nhiều lời, hắn liền đứng dậy đi lấy điểm tâm. Trì Tiểu Trì đối mặt với bầu trời, hít sâu một hơi. …Cậu cố ý. Cố ý xuyên tạc ý tứ của Lâu Ảnh, cố ý khiến anh tức giận, bởi vì cậu biết cho dù anh tức giận thì cũng sẽ có chừng mực. Trì Tiểu Trì không phải ngốc nghếch, cậu chỉ không muốn liên lụy tiến vào tình cảm phức tạp hơn. Chỉ cần có tình là tốt rồi. Trì Tiểu Trì nghĩ, có lẽ Lâu Ca có một chút chút yêu thích cậu. Nhưng chắc là chỉ có một chút thôi. Lâu Ảnh là người dịu dàng, có chút thanh cao lại mê người, có thể khiến cho cậu bao dung từ trong xương tủy, cậu không tưởng tượng ra được bất kỳ ai có thể xứng đôi cùng anh. Cậu như một người nghèo từ nhỏ, vẫn luôn cho rằng mình sẽ tiếp tục nghèo, đột nhiên nắm lấy một kho tàng phú khả địch quốc, tiền tài cho phép cậu hưởng thụ, tiêu xài, nhưng cậu lại tình nguyện đem kho tàng của mình cất vào trong rương, sau đó ngủ trên nắp rương cứng rắn. Tâm lý vô cùng kỳ lạ. Trì Tiểu Trì nở nụ cười một tiếng, tiếp nhận cái khay nhỏ Lý Nghiệp Thư đưa qua, lại tiến vào trong lều một lần nữa. Bầu không khí kiều diễm như có như không trong lều bị tuyên ngôn hẹn *c.h.i.c.h một cách bạo lực của Trì Tiểu Trì thổi sạch, khiến Trì Tiểu Trì cảm thấy thanh thản một chút. Lâu Ảnh cũng như cậu dự đoán, rất săn sóc, không tiếp tục nói ra những câu lãng mạn khiến tim cậu đập loạn nhịp. Trong chốc lát, trong lều chỉ còn thoang thoảng tiếng va chạm của chén bát và tiếng húp nước canh vào miệng. Động tác dùng thức ăn của Lâu Ảnh rất tao nhã, Trì Tiểu Trì ở bên cạnh nhìn anh, tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại. Bọn họ còn phải đi ngủ, bởi vậy A Thư chuẩn bị thức ăn không nhiều. Ăn được khoảng năm phần no, Lâu Ảnh liền buông đũa: “Ừm, được rồi.” Trì Tiểu Trì dọn xuống bát đũa và bàn nhỏ trên giường, cùng Lâu Ảnh nằm xuống cùng nhau, giúp anh đắp chăn cẩn thận, lập tức nhắm mắt lại, giả vờ chuẩn bị đi ngủ. Cậu nghĩ, người ăn no có lẽ sẽ buồn ngủ, chờ Lâu Ảnh ngủ, cậu dùng một tấm thẻ thôi miên là có thể ngủ… Trong sự yên tĩnh dài lâu, Trì Tiểu Trì cho rằng Lâu Ảnh đã ngủ, liền lén lút mở màn hình. Khi màn hình sáng lên trong nháy mắt, người bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói không hề buồn ngủ chút nào: “Nhắc đến mới nhớ, chúng ta đã hẹn rồi đúng không?” Đầu ngón tay của Trì Tiểu Trì lệch sang một bên. Lời này có chút không đầu không đuôi, nhưng mà theo bản năng Trì Tiểu Trì cảm thấy có chút không đúng: “…Hẹn cái gì?” Lâu Ảnh dừng lại một chút, thật giống như đang suy xét nên dùng từ ngữ gì để diễn tả sẽ thỏa đáng hơn một chút. Cuối cùng, anh lựa chọn mượn lời của Trì Tiểu Trì: “Hẹn.” Trì Tiểu Trì: “……” Cậu cảm thấy tình hình có chút không đúng. Trong tưởng tưởng ban đầu của Trì Tiểu Trì thì Lâu Ảnh nhất định sẽ từ chối. Trì Tiểu Trì nghiêng đầu, mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt chìm trong bóng tối, trầm tĩnh như hai vì sao. Lâu Ảnh rất lịch sự mà trưng cầu ý kiến của cậu: “Sau khi về nhà? Em thích ở nhà bếp, buồng tắm hay là trên giường?” Trì Tiểu Trì: “… Tiên sinh, anh trở thành như thế từ khi nào vậy?” Lâu Ảnh: “Anh hy vọng em có trải nghiệm tương đối tốt.” Trì Tiểu Trì nỗ lực không biết xấu hổ: “Em chưa từng nói.” Lâu Ảnh càng không biết xấu hổ hơn cả cậu: “Anh ghi âm rồi.” Trì Tiểu Trì: “… Tiên sinh, anh đừng có biến thái như vậy chứ.” Lâu Ảnh: “Muốn anh mở cho em nghe lại không?” Bên phía Trì Tiểu Trì im bặt. Lâu Ảnh dường như có cảm giác, anh kiểm kê kho hàng, phát hiện quả nhiên mất đi một tấm thẻ thôi miên. …Rõ ràng có thẻ xóa ký ức nhưng lại không dùng, không tệ, đúng là có tiến bộ. Anh ngồi dậy, nhìn Trì Tiểu Trì rơi vào trạng thái ngủ say, hơi than thở một tiếng. Lâu Ảnh biết điểm mấu chốt của Trì Tiểu Trì ở chỗ nào. Ký ức sẽ tô điểm nét đẹp của một người. Có lẽ Trì Tiểu Trì cũng không nhận ra ở trong lòng của cậu, Lâu Ảnh đã bị tô điểm đẹp quá mức rồi. Một thiếu niên học tập ưu tú, tinh thông máy móc, tính khí không tệ, không có vẻ kiêu ngạo, thỉnh thoảng sẽ vì một đề toán làm sai mà suy nghĩ khổ não, sẽ bởi vì trầm mê trong làm bài tập mà quên mất quả trứng luộc trong nồi, chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn đáy nồi cháy khét. Anh không muốn làm một vị thần cao cao tại thượng, bởi vì anh cũng không phải là thần. Ít nhất thần sẽ không chết, cũng sẽ không bị định dạng lại dữ liệu, không hề có cảm giác với hệ thống bí mật. Lâu Ảnh ngắm nhìn Trì Tiểu Trì, khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng lại bất đắc dĩ. “Hiện tại anh muốn mình là cái gì thì có thể là cái đó. Sao, mặt trăng, Đông Phi Hồng, Blue, Cam Úc, Cam Đường, Ông Chủ Mỏ Than, Văn Ngọc Kinh, Vu Phong Miên.” “Nhưng anh không phải như trong tưởng tượng của em.” “Anh muốn có rất nhiều, anh có dục vọng của mình, có rất nhiều ý xấu mà em không tưởng tượng nổi. Sau này có thể em phải chậm rãi tiếp thu, thông cảm nhiều hơn.” Anh cúi đầu, đắp lại chăn ngay ngắn cho Trì Tiểu Trì, không có bất kỳ động tác thân mật nào hơn, chợt dùng cánh tay chống đỡ thân mình để xuống đất, ngồi trên xe lăn, cúi đầu nhìn giữa hai chân của mình, cười khổ một tiếng. Làm báo phải tự mình giải quyết, ngồi xe lăn cũng phải tự mình giải quyết. Lý Nghiệp Thư canh giữ bên ngoài lều, mơ hồ nghe thấy trong lều có vài tiếng rên rỉ ngột ngạt, hắn vểnh tai lắng nghe nhưng lại cảm thấy không nghe được gì. Có lẽ là đang mê sảng. …. P/S: Trời ơi…tội thầy Lục của tui quá vậy nè, Nguyên Hành ngốc 8 lạng thì Tiểu Trì ngốc nửa cân. Mai F xin nghỉ một ngày nha mọi người ơi. Hẹn gặp thứ 2. Cuối tuần vui vẻ <3.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]