Đúng như dự đoán, ngay đêm đó Trì Tiểu Trì tự móc tiền túi mua được dê ở thôn xóm gần đó, nướng hai mươi con dê non và năm mươi con dê lớn, chia cho toàn bộ tướng sĩ.
Bao nhiêu đó thịt muốn chia ra thì mỗi người cũng không được bao nhiêu, nhưng đây là trong khoảng thời gian ngắn mà Trì Tiểu Trì có thể vơ vét được, các tướng sĩ cũng sẽ không để ý tiểu tiết, đều vô cùng vui mừng.
Định Viễn đại thắng.
Người Nam Cương đến công thành bị tử thương nặng nề, năm ngàn quân sĩ một đi không trở về.
“Cũng nhờ Công tử sư hiến kế!” Trì Tiểu Trì đứng trên đài cao, trong lòng mừng rỡ chỉ tay về phía Lâu Ảnh đầu đội mũ sa, “Người Nam Cương dùng thuật lấp hào, lặng lẽ vận chuyển bè gỗ làm thuyền, ý đồ vượt qua sông hào bảo vệ thành trì. Tiên sinh hiến kế, quan sát hướng đi của phe địch, ở dưới chân tường thành đào lỗ nhỏ, nhân màn đêm lặng lẽ đổ dầu vào sông, thừa dịp gió thổi dẫn lửa, thiêu rụi quân địch!”
Chử Tử Lăng tưởng tượng hình ảnh kia một chút, nụ cười hơi cứng ngắc trên mặt.
Vu Phong Miên không lộ sắc mặt nhưng tâm tư lại vô cùng tàn độc.
Mà công tử ăn mừng lớn như vậy cũng đang vô hình trung đặt ra uy tín của Vu Phong Miên trong quân đội.
Chúng tướng sĩ có người còn chưa từng chinh chiến trên sa trường, được nghe tin vui cũng liền hô vang một tiếng “Hay lắm” đến đinh tai nhức óc.
Đất đai của nước ta, một chút cũng không nhường!
Trì Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343343/chuong-194-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.