Nghiêm Nguyên Hành mang theo một bụng tâm sự đi ngủ, nhưng người mà hắn nhớ mong vẫn chưa ngủ.
Chăn ấm áp lại khô ráo, mưa bên ngoài không quá to, tiếng mưa rơi rào rào khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Hôm nay cắm trại, Lâu Ảnh đã ngủ qua một giấc, hiện tại cũng không quá buồn ngủ.
Bọn họ ở trong lều nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, nghe thấy Nghiêm Nguyên Hành đến rồi đi, tiếng nói chuyện đứt quãng câu có câu không cùng với tiếng mưa rơi tí tách mang đến cảm giác ấm áp khác thường.
Trì Tiểu Trì nói: “Giường thật sự có chút nhỏ, có chen chật tiên sinh không?”
Cái từ “Tiên sinh” này thông qua miệng của Trì Tiểu Trì vừa nhẹ lại vừa ấm.
Lâu Ảnh nói: “Không sao, tôi gầy.”
Trì Tiểu Trì nói: “Cũng quá gầy rồi, nên nuôi mập một chút.”
Lâu Ảnh nói: “Mập hai người nằm rất chật.”
Trì Tiểu Trì nói: “Vậy em sẽ gầy một chút, đồ bảo thủ.”
Lâu Ảnh nói: “Ừm, em và tôi đều là bảo thủ.”
Nói tới đây, Trì Tiểu Trì không nói thêm lời nào, Lâu Ảnh cũng im lặng.
Tiếng mưa ngoài lều vang lên nhẹ nhàng tinh tế, cách lều vải nghe không quá rõ ràng, duy nhất rõ ràng chính là hô hấp và nhịp tim của người trong lều.
Lâu Ảnh ở sát bên cạnh cậu, cách một lớp chăn có thể cọ được đôi chân đang cong lên của cậu, rất căng thẳng.
Nửa tháng này Trì Tiểu Trì luôn như vậy, chỉ cần nằm cùng anh thì thân thể sẽ mất tự nhiên khiến Lâu Ảnh lo lắng cậu ấy sẽ căng cứng đến mức bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343341/chuong-193-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.