Chử Tử Lăng xoay người lại trước mặt Thời Đình Vân, biểu diễn một thân y phục hoa lệ: “Công tử, ngươi xem y phục này có đẹp không?”
Hắn nói: “Nếu lúc còn nhỏ ta lấy ngọc bội chạy tới tìm thì e là sẽ bị đánh một trận rồi đuổi đi.”
Hắn nói: “Ta là một đứa con tư sinh không công không lộc, làm sao mặc được y phục như thế này, nhận được trọng dụng như vậy? Tử Lăng đoạt được tất cả những thứ này đều nhờ đại ân của công tử, Chử Tử Lăng vĩnh viễn không dám quên.”
Trên người Thời Đình Vân dày đặc xiềng xích, trong miệng cũng bị nhét vải đay, nghe vậy chỉ cười lạnh.
Y đã sớm vượt qua thời điểm tuyệt vọng.
Lần đầu khi tỉnh lại, Thời Đình Vân nhìn thấy cảnh tượng bốn phía, y cơ hồ phát rồ.
Y không muốn tin tất cả những gì mình nhìn thấy trước khi hôn mê, mãi đến khi Chử Tử Lăng tự mình đến trước người y, lấy ra nút chai phong ấn thư hỏa tốc có dính rượu độc đã bị một viên binh lính giấu đi.
Trên nút có in tên tự của Thời Đình Vân.
Tố Thường là kỳ vọng của phụ thân đối với y, nguyện y Tố Tâm như tuyết, Thường luôn sẵn sàng.
Chính là vì Tố Thường mà ông trân ái gửi thư đến, cho nên phụ thân mới không hề đề phòng mà mở thư ra, khi dùng cơm cũng phải đọc thư.
Thấy được vật này, Thời Đình Vân dần dần yên tĩnh trở lại.
Y nhìn Chử Tử Lăng, giọng nói khàn khàn: “…Vì sao? Thời gia của ta có lỗi gì với ngươi.”
“Thời gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343334/chuong-188-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.