Có lẽ là trước khi ngủ đã nghĩ quá nhiều, nên khi Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại thì cả đêm nằm mộng lung tung. Trì Tiểu Trì một mình đi giữa màn sương máu mông lung, trong mũi đều là mùi máu tanh nồng nặc. Cậu lảo đảo đi trong một tòa thành, trên tay và chân mang còng rất nặng, cả hai bàn tay đều mất tất cả móng tay, có lẽ bị rút mất, hít vào thở ra đều là máu, đau đến cổ họng chỉ có thể cất tiếng khàn đục. Cậu biết rõ đây là giấc mộng của nguyên chủ nhưng cậu cũng chẳng thấy rõ gì cả, chỉ có tiếng người không dứt xẹt qua bên tai cậu như gió lướt qua. “Bẩm báo! Nam Cương phản loạn! Thời Kinh Hồng tướng quân bị độc sát!” “Công tử…Tướng quân…” “Mồm còn hôi sữa, y điều động nổi Bắc Phủ Quân sao? Không phải cứ biết đánh giặc thì sẽ biết lãnh đạo quân đội!” Ngay sau đó là giọng của A Thư: “Công tử chỉ từng lên chiến trường mà thôi! Muốn công tử lãnh đạo toàn bộ Bắc Phủ Quân…quá khó khăn.” A Lăng: “Ta sẽ ở bên cạnh công tử, ngươi ở lại quản lý phủ, ta sẽ trở về, cùng công tử trở về.” Kế tiếp là giọng nói tràn ngập mừng rỡ của A Lăng: “Chúc mừng công tử thắng ngay trận đầu!!” Sau đó là một mảnh yên tĩnh thật dài. Cậu bước đi không mục đích giữa màn sương máu, có lúc còn cho rằng đã đến cảnh cuối của giấc mộng, mãi đến khi…. “Thời Đình Vân, ngươi nghĩ Lục gia ta vì sao giao du với ngươi!?” Cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn đặc, “Chỉ là vì ngươi mang họ Thời! Ngươi mang họ Thời!” Vị khách cà lơ phất phơ còn nô đùa và chơi cờ cùng cậu ngày hôm nay, giọng mang theo tiếng khàn đặc cùng với ý tứ quyết tuyệt khiến người ta tê cả da đầu: “…Ngươi cho rằng Nghiêm Nguyên Chiêu này vẫn là bằng hữu tốt của ngươi sao? Không phải! Từ ban đầu đã là không phải!” Cảnh tượng xoay chuyển, sương máu bốn phía tản ra, Trì Tiểu Trì ngồi trong nhà giam, cụp mắt nhìn còng tay. Cửa lao truyền đến tiếng mở cửa kèn kẹt. Cậu chuyển hướng nhìn ra trước cửa, một công tử áo gấm mang giày mây chậm rãi đi tới, quỳ một chân xuống trước mặt cậu. Thập tam Hoàng tử, Nghiêm Nguyên Hành. Tóc mai của hắn có chút rối loạn, khóe miệng dính máu, dường như mới trải qua một trận đại chiến. Trì Tiểu Trì không nói gì, chỉ nhìn hắn, trong miệng không khống chế được mà bắt đầu lẩm bẩm. Nghiêm Nguyên Hành không nói lời nào, đỡ lấy sau gáy của cậu, vỗ nhẹ hai lần như đang trấn an, sau đó hắn dùng một vật sắc bén đặt ngay cổ họng của Trì Tiểu Trì. Hắn ra tay vô cùng độc vô cùng nhanh, một đao cắt đứt cổ họng, máu tươi trong nháy mắt phun ra tung tóe. Cổ bị cắt đau đớn khiến Trì Tiểu Trì ngơ ngác giật bắn trên giường, nghiêng người nôn khan hai tiếng, giãy dụa xuống đất, nhào đến trước bàn đọc sách, kéo xuống một tờ giấy, sử dụng một chút mực còn sót trên nghiên mực, nhớ lại lời lẩm bẩm trong mộng, tay run rẩy, viết lại từng chữ mà Thời Đình Vân đã nói ở trong mộng. Cuối cùng, cậu vứt bút, ngã ngồi trên ghế, uống một hớp trà nguội mới lấy lại được bình tĩnh. Lâu Ảnh ngồi dậy từ trên giường: “Sao vậy?” Trì Tiểu Trì cầm tờ giấy rồi quay lại bên giường, đưa tờ giấy kia cho Lâu Ảnh xem. —-“Tiểu nô thấp hèn, không dám làm bẩn thân thể vạn kim của Hoàng tử.” …. Cảm thấy không ngủ được. Trì Tiểu Trì khoác áo lên, thắp nến, còn không quên dùng áo khoác bằng lông bọc kín cho tiên sinh nhà mình, chỉ sợ anh sẽ bị cảm lạnh. Nghe cậu kể rõ về giấc mộng, Lâu Ảnh cau mày: “Ban ngày có suy nghĩ gì hay không? Hay là Thời Đình Vân muốn nhắc nhở chúng ta chuyện gì đó?” Trì Tiểu Trì nói: “Bất kể tình huống thế nào thì hiện tại phải làm một chuyện.” Cậu nói: “Viết sổ con.” Lâu Ảnh tiếp lời: “Đi Trấn Nam Quan.” Trì Tiểu Trì hơi thoáng nhướn mi với Lâu Ảnh, giương giọng gọi: “A Lăng! A Thư!” “Trấn Nam Quan?” A Thư đang thiêm thiếp ngủ ở bên ngoài bị gọi đi vào, vốn đang mơ màng, bất chợt nghe thấy chuyện này thì bỗng nhiên tỉnh lại một chút: “Bên phía Tướng quân xảy ra chuyện gì ư?” Trì Tiểu Trì nói: “Tiêu dao một hai tháng còn thú vị, suốt ngày cứ lang thang như vậy thì ta cũng mệt mỏi. Ngày hôm qua nằm mộng, tỉnh lại quả thật nhớ phụ thân, bèn muốn đến Trấn Nam Quan cùng phụ thân để làm tròn đạo hiếu.” Nghe nói không có chiến sự, A Thư mới yên tâm, than một tiếng: “Công tử, vì sao ngài lại nhắc đến việc này? Lần trước từ Trấn Nam Quan trở về, toàn thân của ngài đầy thương tích, vết thương trên đùi phải điều dưỡng rất lâu mới không bị di chứng, nhưng nhìn vẫn cảm thấy ghê người. A Thư ngóng trông biên cương vạn năm bình an, như vậy công tử có thể ở nhà mỗi ngày, bớt làm chút chuyện động đao lộng thương, sớm có thiếu phu nhân, khai chi tán diệp…” A Thư lải nhải đến mức Trì Tiểu Trì cũng nóng ruột. “Được rồi được rồi, ta biết ta là hy vọng duy nhất của Thời gia chúng ta.” Trì Tiểu Trì nâng quai hàm cười nói, “Thỉnh cầu A Thư đại nhân mài mực cho ta, sáng ngày mai ta có thể trình sổ con.” A Thư: “…” Àiiii. “Tại sao ngươi lại trực đêm.” Trì Tiểu Trì thuận miệng hỏi, “A Lăng đâu?” A Thư đi tới trước bàn đọc sách, cầm thỏi mực, rót một chút nước vào nghiên mực, sau khi mài một chút mực liền mang đến sổ con trống, đứng hầu một bên: “Theo quy củ, tiểu nhân quay về phủ trước giờ giới nghiêm. A Lăng vẫn luôn canh giữ đến hơn nửa đêm, tiểu nhân thấy hắn mệt lắm rồi, đôi mắt cũng mở không nổi, liền bảo hắn đi nghỉ ngơi trước, nửa đêm còn lại cho đến sáng cứ để tiểu nhân hầu hạ công tử là được.” Trì Tiểu Trì nói: “Ngươi không cần ở đây đợi, liên quan đến chuyện tấu chương, ta phải cùng Công tử sư thương thảo kỹ lưỡng.” A Thư dạ một tiếng, đi đến bên giường, dìu Công tử sư xuống. Trì Tiểu Trì mở ra sổ con, thử thăm dò: “A Thư, muội muội của ngươi thế nào rồi.” A Thư đang suy nghĩ tâm sự của mình, nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó mới cười nói: “Nhờ phúc của công tử, A Thanh rất mạnh khỏe. Gần đây cao hơn không ít, thêu thùa cũng tốt hơn so với tháng trước. Nàng vẫn luôn nói muốn theo truyền thống Nam Cương, làm một bộ y phục cho công tử, mặc lên người có thể đao thương bất nhập. A Thư còn cười nàng đấy, nàng và A Thư đều nhập quan từ lúc còn nhỏ, uống nước Trung nguyên, ăn cơm Trung Nguyên, ngay cả người Nam Cương mà chúng ta còn chưa từng thấy được bao nhiêu, hà tất phải làm theo Nam Cương…” Trì Tiểu Trì nói: “Nàng có lòng.” “Tại sao công tử lại khách khí như vậy.” A Thư dìu Lâu Ảnh ngồi xuống xe lăn, “Năm đó A Thanh và tổ phụ tổ mẫu đều nhiễm bệnh dịch, nếu không phải công tử ra tay cứu giúp thì A Thanh hiện tại làm gì còn mạng mà sống. A Thư cảm động và ghi nhớ ân đức của công tử, cái mạng này đều là của công tử, công tử muốn thì có thể cầm lấy bất cứ lúc nào.” “Đi đi đi, ta muốn mạng của ngươi làm gì?” Trì Tiểu Trì nói, “Cứ thao thao bất tuyệt, tuổi còn nhỏ mà cứ như ông lão.” Ông lão nhỏ A Thư có chút ngượng ngùng mà nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, sau đó khép cửa mà rời đi. Cánh cửa khép lại, Lý Nghiệp Thư ở trước cửa đi qua đi lại hai vòng, dường như hạ quyết tâm chuyện gì đó, quay người đi ra ngoài, nói khẽ với hai người hầu canh giữ ở ngoài sân, sau khi dặn dò xong thì quay về phòng của mình. Thời gia đối xử tử tế với hạ nhân, phàm là người hầu trong nội viện thì đa phần đều có phòng riêng. Hắn thay một bộ xiêm y dày, sau khi vội vàng mặc vào thì lại mở ra cái rương đặt dưới giường, lấy một cái hộp gỗ, mở ra nhìn, bên trong đầy ấp ngân phiếu, thoạt nhìn không ít. Hắn dùng một chìa khòa nhỏ để khóa cái hộp lại, đi tới trước cửa, dừng chân chốc lát rồi vòng trở lại, từ trong rương lấy ra một cái hộp nhỏ khác, ngay cả xem cũng chưa kịp xem, đặt ở một bên trên bàn, dùng một chút mực còn sót lại viết vài dòng chữ xinh đẹp mạnh mẽ lên giấy, sau đó gấp lại làm ba rồi nhét vào trong hộp nhỏ, khóa kỹ lại, cầm lấy lệnh bài phủ Tướng quân rồi đi về hướng cửa sau. Hoàng thúc canh gác cửa sau ngáp một cái, mở cửa cho hắn: “A Thư, đi đâu à?” Lý Nghiệp Thư cúi đầu, ôm hai hộp gỗ một lớn một nhỏ, giống như sợ lạnh mà giẫm giẫm chân: “Công tử bảo A Thư đi làm một chuyện.” Lý Nghiệp Thư là thân tín của thiếu Tướng quân, làm người trung hậu ngoan ngoãn, Hoàng thúc không nghi ngờ hắn, liền thả hắn ra ngoài, còn không quên nhắc nhở: “Cấm đi lại ban đêm, đừng quên mang theo lệnh bài. Hoàng thúc giữ cửa cho ngươi, khi nào thì ngươi trở về?” Lý Nghiệp Thư ngẩng đầu nhìn sắc trời, đáp: “Trước canh tư.” Nói xong, hắn ôm hộp, biến mất trong bóng đêm. A Thư vừa đi, Trì Tiểu Trì liền quay đầu đi thỉnh giáo: “Tiên sinh, viết tấu chương thế nào vậy?” Nói cho cùng thì Trì Tiểu Trì chỉ học đến trung học mà thôi, chưa từng viết thư xin gia nhập Đảng. Tiếng xe lăn lộc cộc từ bên giường đi tới. Trì Tiểu Trì lập tức đối diện với mặt bàn, đẩy tấu chương sang, chờ tiên sinh nhà mình đích thân ra trận, thuyết giảng và giải thích nghi hoặc. Dưới ánh đèn, một chiếc áo khoác da hổ mở ra, dịu dàng cuộn Trì Tiểu Trì từ phía sau, như trùm kín một con cá. Một bàn tay hơi lạnh nắm lấy tay phải của cậu, dẫn dắt cậu đem tấu chương đẩy sang trước mặt, sau đó chỉ dạy cậu nắm chặt bút lông. Lâu Ảnh ghé vào bên tai cậu nói: “Tôi vẫn cho rằng chờ người cho cá thì không bằng tự mình lấy cá.” Vốn đang suy nghĩ chuyện gì đó, Trì Tiểu Trì bị nắm tay đến mức quên hết suy nghĩ trong đầu, hiện tại trong đầu chỉ còn cá chép kho tàu và cá sạo hấp, món nào ngon hơn. Lâu Ảnh hướng dẫn cậu viết tiêu đề, ký tên, cũng hỏi cậu: “Nắm tay như vậy có khó chịu không?” Trì Tiểu Trì lắc đầu. “Không muốn nôn chứ?” Trì Tiểu Trì tiếp tục lắc đầu. Tay phải của Lâu Ảnh viết kính ngữ với Hoàng thượng, tay trái thì lại nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của Trì Tiểu Trì: “Sắc mặt vẫn ổn, chỉ có nhịp tim đập hơi nhanh một chút.” Anh vừa làm chính sự vừa cảm thán: “Trước đây có thể giám sát bất cứ lúc nào, hiện tại chỉ có thể sờ một chút.” Nói xong, anh khen Trì Tiểu Trì một câu: “Thật ngoan.” Phát hiện Trì Tiểu Trì có chút khó thở, Lâu Ảnh bèn không trêu cậu nữa, chỉ nghĩ thầm, sao lại đáng yêu như thế. Một tay của Lâu Ảnh đặt trên mạch đập của Trì Tiểu Trì, một tay lưu loát viết chữ, khá là tiêu sái thoải mái, chính là chữ viết ngày xưa của Thời Đình Vân. Mô phỏng chữ viết đối với anh mà nói cũng không quá khó, anh xem qua vài lần liền học được. Tấu chương viết rất ngắn gọn, lý do cũng quang minh chính đại, nói thẳng là Thời Đình Vân không muốn sống uổng phí, ăn chơi qua ngày như vậy, nguyện vào trong quân rèn luyện, đền đáp quân chủ, làm tròn trách nhiệm của người Thời gia. Nếu giấc mộng của nguyên chủ là thật, như vậy tai biến của Thời gia chính là khởi đầu từ khi Thời Tướng quân bị độc sát. Sống lại một kiếp, bọn họ ít nhất phải canh giữ bên cạnh Thời phụ, bảo toàn tính mạng cho ông. Sau khi Trì Tiểu Trì tỉnh táo trở lại, xem những dòng chữ trên giấy, thấy trong tấu chương Lâu Ảnh cũng nhắc tới chính anh, bèn không khỏi kinh ngạc: “Anh cũng muốn đi?” Lâu Ảnh đặt cằm lên vai Trì Tiểu Trì, nghiêm túc nhìn chăm chú vào sổ con: “Tôi phải trông chừng em.” “Biên cảnh vô cùng cực khổ.” Trì Tiểu Trì giật giật thân thể, muốn anh tự suy nghĩ thật kỹ, “Với lại cốt truyện ở thế giới cũng không rõ ràng, ai biết đối tượng nhiệm vụ là nội gián hay là người khác. Anh ở lại Vọng Thành còn có thể giúp em bảo vệ hậu phương.” “Không cần.” Lâu Ảnh thản nhiên nói, “Chúng ta sẽ lấy được cốt truyện thế giới.” Trì Tiểu Trì: “Tiên sinh có biện pháp quay lại à?” Lâu Ảnh nói: “Không có.” “Vậy…” “Sự tình không có cách nào giải quyết, tôi cũng không thể giải quyết được.” Lâu Ảnh ung dung nói, “Nhưng có người sẽ nghĩ cách. Không cần phải gấp gáp.” ….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]