Trì Tiểu Trì quả thật chạy trốn rất nhanh, cậu bước nhanh xuyên qua hành lang, ngay cả giày cũng quên xỏ vào.
Cậu nhớ tới một buổi chiều mùa đông rất lâu ngày trước.
Khi đó, Trì Tiểu Trì vẫn là học sinh cấp ba.
Sau khi xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ bệnh, cậu rời trường học, đeo ba lô, chạy đến một trung tâm mua sắm lớn ở thành Tây.
Buổi tối đó cậu có một buổi trình diễn thời trang, thù lao là 600 tệ.
Dây xích xe đạp của cậu bị rơi, chỉ có thể ngồi xe buýt.
Khi chờ xe, cậu lấy ra bài tập toán từ trong balô, làm bài tập ngày hôm nay.
Một chiếc xe buýt dừng ngay trước mặt cậu, nhưng không phải chuyến xe mà cậu đang chờ.
Cậu ngẩng đầu nhìn bảng quảng cáo trên thân xe, trùng hợp là nhãn hàng thời trang mà tối nay cậu phải đi tham gia, cho nên cậu nhìn chằm chằm nhiều hơn một chút.
Vẫn chưa đến giờ cao điểm, người xuống xe không tính quá nhiều, xe nhanh chóng khởi hành.
Cửa sổ xe tựa như cây thước đo di chuyển về phía trước, mà ở một cửa sổ xe có một bóng người quen thuộc khiến trước mắt Trì Tiểu Trì lóe lên.
Sách vở trong tay Trì Tiểu Trì lộp bộp rơi xuống đất.
Cậu sửng sốt hai ba giây tại chỗ, sau đó lập tức đuổi theo.
Cậu ném đi balô trên vai, bỏ đi áo khoác cồng kềnh, chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, giống như phát rồ mà đuổi theo chiếc xe buýt công cộng đang chạy như bay trên đường.
Trì Tiểu Trì không hô to, ngay cả kêu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343316/chuong-177-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.