Chương trước
Chương sau
Trì Tiểu Trì vốn không dám quay đầu lại, nhưng nghe thấy giọng điệu yếu ớt của Văn Ngọc Kinh, trong lòng kinh hãi, cũng không nghĩ ngợi nhiều, quay đầu nhìn lại: “Sư phụ…”
Dưới con mắt của mọi người, một bàn tay nắm lấy má phải của cậu, dịu dàng lắc nhẹ.
Văn Ngọc Kinh không hề nói gì, cúi đầu mỉm cười nhìn cậu.
Tôi ở đây, tôi rất ổn, còn có thể sờ mặt của em.
Chúng đệ tử nhìn thấy cảnh này làm sao lại không hiểu?
Nếu như Đoạn Thư Tuyệt thật sự là mưu đồ thí sư, lòng mang ý đồ xấu thì Văn sư thúc vượt nạn kiếp quay về làm sao đối với Đoạn Thư Tuyệt như vậy?
Nhậm Thính Phong từ trên cao nhảy xuống, đỡ lấy cánh tay của Văn Ngọc Kinh: “Sư đệ quay về từ khi nào?! Vì sao không cho người thông báo?”
“Khi xét xử vừa mới bắt đầu thì đệ đang trên đường lên núi.” Văn Ngọc Kinh và các sư huynh nói chuyện, mặt mày thả lỏng, khôi phục sự nhã nhặn tự phụ như trước: “Đệ bảo đệ tử canh giữ không cần thông báo chỉ vì muốn nghe xét xử một chút. Đã khiến các sư huynh lo lắng.”
Nếu không phải Xích Vân Tử còn lo lắng đến uy nghi của trưởng môn, chỉ sợ cũng sẽ gấp gáp đứng lên như các sư đệ khác.
Thân thể của Xích Vân Tử nghiêng về phía trước, ra lệnh: “Thính Phong, trước tiên giải quyết chính sự! Thương thế của Văn sư đệ thế nào rồi?”
Nhậm Thính Phong bắt mạch thử một lần, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ: “Tại sao lại bị thương đến mức này?”
Văn Ngọc Kinh quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Yến Kim Hoa đang bị đầu lâu yêu quái làm hoảng sợ đến tái mặt: “Yến sư điệt, Tam sư thúc hỏi ngươi, vì sao không đáp?”
Yến Kim Hoa không nói ra được chữ nào.
Tất cả lời nói lăn qua lộn lại trong miệng của hắn, vô cùng khô nóng, nóng đến mức cổ họng của hắn bị thít chặt, một chữ cũng khó nói nên lời.
Tại sao Văn Ngọc Kinh còn có thể trở về?
Tại sao hệ thống của mình lại biến mất?
Dự cảm gay go gói chặt hắn lại, làm hắn không thể hô hấp, hắn cũng không dám nhìn nhiều cái đầu lâu trên đất, bận khấu đầu nói: “Sư phụ, đệ tử không biết lời của sư thúc là có ý gì! Sư thúc bị thương có liên quan gì đến đệ tử? Tu vi của đệ tử chẳng lẽ có thể làm tổn thương sư thúc hay sao?”
Văn Ngọc Kinh rút tay về: “Bản lĩnh của ngươi quả thật không chỉ có như thế. Phỉ báng Thư Tuyệt, ám hại sau lưng, ngươi làm còn thiếu hay sao?”
“Đây càng là nói vô căn cứ!” Yến Kim Hoa hùng hồn nói, “Ngài đối đãi thiên vị Đoạn Thư Tuyệt, trong núi có ai mà không biết! Dù cho Đoạn Thư Tuyệt thật sự có phạm sai lầm cũng khó bảo đảm Văn sư thúc ngài sẽ không bao che!”
Yến Kim Hoa nóng lòng thoát tội, đương nhiên là phải đặt nghi vấn về vấn đề lập trường của Văn Ngọc Kinh thiên vị Đoạn Thư Tuyệt.
Ai ngờ Xích Vân Tử trước đó vài ngày bị lời đồn này làm cho sứt đầu mẻ trán, ghét nhất những lời đồn đãi mơ hồ như vậy.
Lời nói hủy danh dự của người ta truyền ra từ miệng của Yến Kim Hoa, truyền vào trong tai đông đảo đệ tử ở nơi đây, sau này Ngọc Kinh làm sao làm người!
Văn Ngọc Kinh cũng không biến sắc, ngay cả tốc độ nói chuyện vẫn ôn hòa như thường ngày: “Yến sư điệt không hiểu lời của ta có ý gì, vậy ta liền mời người đến giải thích với ngươi một chút.”
Trong lòng Yến Kim Hoa nhúc nhích, quay đầu nhìn lại.
Khi hắn thấy tên họa sĩ được hắn thuê về vẽ bản vẽ và ‘ông lão mù’ trộm túi tiền của hắn bị hai tên đệ tử áp giải lên phía trước, hai người nọ nơm nớp lo sợ, Yến Kim Hoa liền tối sầm hai mắt, hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tô Vân đứng hầu bên cạnh Xích Vân Tử lập tức nhận ra, bên dưới chính là ông lão kỳ lạ mà mình gặp phải khi đi hàng yêu dưới chân núi.
Bây giờ nhìn thấy người nọ đảo mắt liên tục, không còn là dáng vẻ bị mù lúc trước, trong lòng của Tô Vân liền hiểu rõ, chắp tay nói với Xích Vân Tử: “Sư phụ, đây là người tiên đoán mà đệ tử từng đề cập đến khi xuống núi hàng yêu. Ông ấy gặp phải đệ tử trên đường, miệng nói lời mơ hồ, đệ tử hỏi ông ấy có ý gì thì lại không chịu nói tỉ mỉ, chỉ chạy đi. Chuyện này…”
Xích Vân Tử vung tay lên, cắt ngang lời Tô Vân: “Sư đệ, hai người này là?”
Hai người kia bị các đạo sĩ cầm kiếm vây quanh, làm sao còn trụ được nữa, rầm rầm quỳ xuống, kể lại rõ ràng mười mươi toàn bộ.
Người họa sĩ kia còn có chút phẩm hạnh, thật lòng thông báo chuyện vẽ bịa đặt bản vẽ, chỉ nói khi mình vẽ không biết là nhị vị tiên nhân, chỉ vì muốn kiếm chút kế sinh nhai, có mạo phạm gì thì thật xin lỗi. Nhưng ông lão giả thần giả quỷ kia vốn là người sa cơ lỡ vận nổi danh, hoàn toàn không có liêm sỉ, bị Văn Ngọc Kinh toàn thân máu tươi đến tìm thì dĩ nhiên sợ vỡ mật, vì để thoát tội nên đem tất cả tội danh đổ lên đầu Yến Kim Hoa, nói rằng mình không biết gì cả, đều là Yến Kim Hoa sai khiến, lại nói về chuyện “Thiên lôi phá núi” được lưu truyền rộng rãi trong thành, một mực chắc chắn Yến Kim Hoa mới là tai tinh, thiên lôi nên giáng xuống đầu của hắn mới đúng.
… Không thể không nói, cũng coi như là chân tướng.
Mà Yến Kim Hoa bị công khai lên án, toàn thân khổ sở chẳng khác nào bị kiến cắn.
Đợi hai người tường thuật xong xuôi, Văn Ngọc Kinh lấy ra một chiếc túi đỏ thêu chỉ vàng, nói: “Yến sư điệt, ngươi thấy thứ này có quen hay không?
Khi Yến Kim Hoa nhìn sang, quả thật cảm giác mình sắp trúng gió.
Đó là túi tiền mà hắn bị ông lão giả mù cướp đi!
Phập phồng thấp thỏm, hơn nữa lại bị Văn Ngọc Kinh cứ gọi “Yến sư điệt”, huyết áp của Yến Kim Hoa tăng cao, đầu óc vang lên on gong, vai cổ tê cứng.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là phủ nhận: “Ta chưa từng thấy, đây không phải là đồ của ta!”
Túi tiền vốn là thứ riêng tư thuộc về cá nhân, hắn liều chết không nhận thì Văn Ngọc Kinh có thể làm gì được hắn?
“Ngươi thật sự không biết?”
“Nực cười, thiên hạ có ngàn vạn túi tiền giống nhau, làm sao sư thúc có thể xác định đây là đồ của ta?”
Người bị sa cơ lỡ vận liền xen mồm: “Rõ ràng là tiền ngươi thưởng cho ta mà, tính mua chuộc ta!”
Yến Kim Hoa hận không thể nhào tới xé nát miệng của ông lão thất phu này.
Không mở miệng thì ngươi sẽ chết sao, sẽ chết sao?!
Với lại, chó má cái gì mà tiền thưởng! Rõ ràng là ngươi cướp của ta!
Nhưng hắn làm sao dám lỗ mãng trước mặt Xích Vân Tử, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, nhàn nhạt nói: “Từ ngữ vấy bẩn, không đáng tin cậy.”
Văn Ngọc Kinh liếc hắn một cái, nở nụ cười, nói với Xích Vân Tử: “Trước đó vài ngày sư đệ xuống núi muốn mua thêm chút sách và rượu, trong lúc vô tình nhìn thấy người này cầm túi tiền mua rượu ở một tửu quán. Sư đệ cảm thấy vật này có chút quen mắt, cũng chưa nghĩ nhiều. Nhưng mấy ngày bị giam cầm, trong lòng sư đệ đã có đáp án.”
Nói xong, Văn Ngọc Kinh vứt túi tiền lên không trung, một tay tung ra kiếm khí, túi tiền vỡ vụn trên không, vài xu tiền lách cách rơi xuống đất.
Văn Ngọc Kinh tiện tay cầm lấy một mảnh vải túi tiền đang lượn lờ rớt xuống, đưa cho Nhậm Thính Phong ở bên cạnh.
Ba chữ “Yến Kim Hoa” được viết bằng thể chữ thiết câu ngân họa nằm chếch ở dưới góc trái túi tiền.
Văn Ngọc Kinh nói: “…Đây cũng là đáp án của ta.”
Mặc dù tình thế phát triển vượt xa dự đoán của Trì Tiểu Trì nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc cậu ngẫu hứng biểu diễn một màn đánh kẻ sa cơ.
Giọng điệu và thời cơ nói xen vào của cậu vô cùng chuẩn xác, giọng nói khẽ run, nhẹ giọng nói: “Túi tiền này là đệ tử thêu cho Yến sư huynh, dùng để báo đáp ân cứu mạng ngày xưa. Trong túi thêu có trận cầu phúc, cùng với bát tự họ tên của Yến sư huynh. Đệ tử cũng có làm một chút thêu thùa cho sư phụ, vì vậy sư phụ có thể nhận ra thứ ấy là từ tay đệ tử làm ra…”
Yến Kim Hoa: “…” Fuck your mother.
Chuyện này quả thật giống như một tên cướp đội vớ đi cướp, kết quả là phía sau vớ có dán địa chỉ mua sắm trực tuyến và số điện thoại của mình.
“Ân cứu mạng?”
Văn Ngọc Kinh cười lạnh, đẩy ra Nhậm Thính Phong đang đỡ lấy mình, chậm rãi đi tới trước người Yến Kim Hoa, nắm lấy sau cổ đối phương, ép hắn phải nhìn thẳng vào cái đầu lâu kia: “Ngươi nói với nó xem, ngươi với Thư Tuyệt có ân cứu mạng gì?”
Lần này Yến Kim Hoa mới thật sự bối rối.
Hắn thật sự không biết đây là thứ quái quỷ gì?
Hắn kịch liệt giằng co, hô to oan uổng: “Ta thật sự không nhìn được! Ta oan uổng!”
“Ngươi oan uổng?”
Hơi thở của Văn Ngọc Kinh có chút nặng nề, một tay ôm eo, thương thế không nhẹ.
Buông Yến Kim Hoa ra, Văn Ngọc Kinh đi lại hơi lảo đảo mà lùi về sau hai bước, âm thanh cũng nâng lên không ít: “Lúc trước cha mẹ Thư Tuyệt bị yêu vật tàn sát, nguyên nhân vì sao? Ngươi dám nói ngươi không nhận ra yêu vật này? Ngươi vì muốn thủ thắng trong lúc tỷ thí đã hạ độc ám hại ta, bị ta nhận ra thủ pháp tương tự yêu tu, ngươi dám nói ngươi chưa từng làm? Trong trận bảo kiếm ta mang theo Thư Tuyệt, đột nhiên bị một trận pháp kỳ lạ đưa đến động yêu, bầy yêu quái đều nói là được “Bằng hữu của Động chủ” nhờ vả, ngươi dám nói ngươi hoàn toàn không biết?”
Nói một hơi nhiều như vậy, tâm tình kích động, thương thế bị cưỡng ép trong nháy mắt bộc phát, sau khi Văn Ngọc Kinh ho khan kịch liệt vài tiếng thì một cơn choáng váng đột ngột ập đến, thân hình của Văn Ngọc Kinh thoáng ngã sang bên cạnh.
Trì Tiểu Trì luôn lặng lẽ để ý đến Văn Ngọc Kinh, thấy tình thế không ổn, lập tức đứng dậy, đỡ lấy thắt lưng của Văn Ngọc Kinh trước khi mọi người kịp hành động.
Văn Ngọc Kinh cũng khoát tay ôm thắt lưng của Trì Tiểu Trì, dùng lực ép vào trong ngực một chút, Trì Tiểu Trì dựa vào vai hắn, giống như chủ động va vào lòng hắn.
Mái tóc đen nhánh của Văn Ngọc Kinh lướt xuống bờ vai của Trì Tiểu Trì, mang theo vẻ đẹp mạnh mẽ nhưng lại thánh khiết đến kỳ dị.
Văn Ngọc Kinh giơ tay đẩy tóc ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, để ngươi lo lắng rồi.”
…Trong giọng nói nào còn lời hùng hổ mới dọa người ban nãy?
Làm xong động tác này, Văn Ngọc Kinh liền dựa vào người Trì Tiểu Trì rồi hôn mê.
Trong tình cảnh hoảng loạn, Yến Kim Hoa ngơ ngác quỳ tại chỗ, toàn thân lúc nóng lúc lạnh.
Trong lời của Văn Ngọc Kinh, một nửa phía trước là những gì hắn từng làm.
Nhưng một nửa phía sau là sao?!
Tinh tế suy nghĩ một lúc, sự nham hiểm trong lời tường thuật này quả thật khiến Yến Kim Hoa tê cả da đầu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.