Kỳ thật đối với Sơn quỷ Túc Cơ mà nói, sự tương phùng của nàng và Thần nữ Trình Vô Vân không có tình tiết sóng gió gì cả.
Mới ban đầu chỉ là một người gặp một người khác.
Trình Vô Vân là một nữ tu sĩ xuất thân thế gia, lại tự tu đạo, nhàn rỗi đi vân du tứ phương, vì thiên phú tuyệt luân, dung mạo diễm lệ mà những người từng gặp nàng đều thay vì xưng nàng là “Trình đạo trưởng” hay “Vô Vân Quân” thì càng nguyện ý xưng nàng là “Thần nữ”.
Ngàn năm trước, Trình Vô Vân đi ngang qua Thời Vũ Sơn, nghe nói trên núi có một con Sơn quỷ quấy phá, liền leo lên núi để tìm hiểu thực hư.
Lúc đó là một buổi tối, Túc Cơ mới vừa lấy được một đôi mắt khá đẹp, đẹp đến mức không nên thuộc về một kẻ có nội tâm xấu xa.
Nàng ngồi trong rừng trúc trên một tảng đá, thổi sáo trúc, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi mà thị lực mang đến cho mình.
Nàng nhìn thấy Trình Vô Vân, Trình Vô Vân cũng nhìn thấy nàng.
Túc Cơ thả sáo trúc xuống, ngơ ngác nhìn Trình Vô Vân.
Nàng là tiểu cô nương từ thôn nhỏ đến, chưa từng thấy qua sự đời, chưa từng đọc sách, Trình Vô Vân mặc thanh sam cầm kiếm, khí chất lỗi lạc, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy mình thật sự nhìn thấy thần tiên.
Thần tiên đến thu phục nàng.
Túc Cơ ngây ngốc nhìn Trình Vô Vân, nhìn nàng ấy từng bước đi tới trước mặt mình.
Túc Cơ có chút hoảng loạn: “Ta, ta là Tố…”
Phụ thân đã mất của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343293/chuong-164-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.