Chương trước
Chương sau
Trong lòng 061 nhất thời vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt.
… Không ổn!
Hệ thống của Yến Kim Hoa có thuộc tính giống mình, cũng có liên kết chặt chẽ với đối tượng vai chính “Đoạn Thư Tuyệt”.
Nói cách khác, theo lý thuyết nó có thể cập nhật, thậm chí có thể thăm dò đến bất kỳ dữ liệu biến hóa nào của Trì Tiểu Trì!
061 dựa vào bộ lọc kính của mình để xác nhận việc này hoàn toàn không có quan hệ đến kỹ năng diễn xuất của Trì Tiểu Trì.
Tiểu Trì nhà anh đã dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình để đem hảo cảm của Đoạn Thư Tuyệt đối với Yến Kim Hoa vốn là âm năm trăm điểm tăng lên đến không điểm đã là vô cùng nỗ lực.
Nhưng 061 cũng không dám thờ ơ, lập tức đi bắt giữ tín hiệu dị thường đang xâm nhập vào sóng não, lặng lẽ tiến hành can thiệp và sửa đổi, sau đó thâm nhập vào để xác nhận định dạng thông tin và dữ liệu của hệ thống này.
Đối với hệ thống mà nói, trình độ thao tác như vậy hoàn toàn không thua gì tiến hành một cuộc giải phẫu khoa ngoại.
Đều là hệ thống, 061 hiểu rõ giờ khắc này ưu thế lớn nhất của mình chính là chưa bị đối phương phát hiện.
Một khi bị đối phương phát hiện sự tồn tại của mình thì e rằng Tiểu Trì chỉ có một con đường phải đi, đó chính là không nể mặt mũi mà chiến một trận với Yến Kim Hoa.
Anh nên để Tiểu Trì có càng nhiều khoảng trống để hoạt động và lên kế hoạch.
Đây là trách nhiệm của 061, cũng là trách nhiệm của Lâu Ảnh.
Trì Tiểu Trì chú ý Yến Kim Hoa hình như nghe thấy được thứ gì đó, vẻ mặt hơi cứng đờ, thần thái khác thường, không tiếp tục oán giận Diệp Ký Minh vong ân phụ nghĩa, cậu liền cảm thấy có chút không thích hợp, bèn hỏi 061: “Sao vậy?”
061 đang đưa một con Trojan vào tín hiệu kia, lặng lẽ tiến vào hệ thống của Yến Kim Hoa.
Động tác cẩn thận như đang trích xuất máu của con muỗi từ trong hổ phách mười triệu năm trước.
Cũng may ở thế giới trước anh từng đấu trí đấu dũng với đám hệ thống truy bắt mình, đã luyện tập vô cùng hoàn mỹ.
Anh vừa làm việc vừa ôn hòa nói: “Không có gì, cậu cứ an tâm.”
Hiện tại anh không nên để Tiểu Trì phân tâm, phải để cho cậu bảo trì tâm thái bình tĩnh mới là quan trọng nhất.
Trì Tiểu Trì biết rõ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng nếu 061 bảo cậu an tâm thì cậu có thể an tâm.
…Bởi vì người nói với cậu “Cứ an tâm” chính là 061.
Không lâu lắm, 061 đã có đầy đủ dữ liệu.
Khi hệ thống đối phương một lần nữa phát ra tín hiệu đo lường, 061 thành công ngăn chặn, phát ra một phần dữ liệu giả tạo.
Sau đó chính là căng thẳng chờ đợi trong yên lặng.
Một người khác cũng căng thẳng chính là Yến Kim Hoa.
Lần này hắn quay về núi là vì canh thời gian kiếm hội Tĩnh Hư sắp diễn ra, hắn dự định mang Đoạn Thư Tuyệt tham gia, cũng nhân cơ hội âm mưu đoạt lấy số mệnh đáng lý thuộc về Đoạn Thư Tuyệt.
Đoạn Thư Tuyệt trong nguyên tác, theo lão đạo kia tiêu dao hành tẩu thiên hạ, lúc này đã có khí vị của thiếu niên nghĩa hiệp. Cậu trở thành người đầu tiên trong kiếm hội Tĩnh Hư rút được Kiếm Trung Thạch và đoạt được kiếm ý chất chứa ngàn năm trong thân kiếm, từ đó mở ra con đường hiển hách đầy vinh quang.
Yến Kim Hoa cũng không phải lão đạo thanh tâm quả dục kia, không có ý định hy sinh, nuôi Đoạn Thư Tuyệt nhiều năm như vậy cũng nên thu lấy bồi thường.
Nhưng nếu Đoạn Thư Tuyệt phát hiện chuyện năm đó…
Không thể nào?
Chuyện kia hắn làm rất bí mật.
Phụ mẫu của Đoạn Thư Tuyệt sớm muộn cũng chết trong tay đám yêu quái ham mê Giao châu, đây là số mệnh của bọn họ, chỉ là chết sớm hơn vài năm mà thôi…
Tuy an ủi bản thân như vậy nhưng Yến Kim Hoa vẫn nhịn không được mà tim đập như trống vỗ.
Cũng may mấy phút sau hệ thống của hắn cho ra lời xác minh: “Tích, ký chủ, vô cùng xin lỗi, lúc trước thông tin sai dữ liệu, hiện tại đã đính chính, độ hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ với ngài vẫn là 100, xin ngài cứ yên tâm!”
Yến Kim Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mà trách cứ: “Lần sau nhớ điều tra cho kỹ rồi hãy báo, làm ta sợ mất hồn.”
Giải quyết xong khúc dạo ngắn này, hắn mới đem quyết định của mình nói với Đoạn Thư Tuyệt.
Quả nhiên Đoạn Thư Tuyệt không hề do dự mà đồng ý.
Yến Kim Hoa tỏ rõ nỗi lòng, sau đó cũng không nhàn rỗi ở lại.
Hắn nghe nói Cửu sư đệ thu nhận một nữ đồ đệ, tuổi mới đôi tám, vô cùng xinh đẹp, qua hai ngày nữa Cửu sư đệ sẽ dẫn nàng ấy ra ngoài trừ yêu du ngoạn, nửa tháng sau mới về. Mà kiếm hội Tĩnh Hư được cử hành vào hai mươi ngày sau, tính đi tính lại thì cũng đủ thời gian cùng tiểu mỹ nhân xuất sơn du ngoạn một trận.
Khi hắn vừa tới thế giới này, Yến Kim Hoa không tính là bề ngoài xuất chúng, nhưng thắng ở chỗ miệng lưỡi linh hoạt, đầu óc phản ứng rất nhanh, mà nam nữ ở khắp thiên hạ này đa phần ngu xuẩn, chỉ cần vài lời ngon tiếng ngọt đã đủ để dỗ bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Đám nam nữ này không đủ kiên trì đi quan sát lời nói của đối phương trong thời gian dài, chỉ nguyện ý nhìn thấy hoa và sôcôla đưa đến trước mặt, nghe thấy những lời tỏ tình mới mẻ nồng nàn, hoàn toàn đúng với câu “Bạn chỉ sống có một lần”, “Không để ý thiên trường địa cửu”.
Vì vậy Yến Kim Hoa liền thuận theo ý muốn của bọn họ.
Hắn vốn là nam nữ đều ăn, không ngại chay mặn, giúp bọn họ sống hết mình cũng chính là giúp đũng quần của mình được khoái hoạt.
Mỗi khi hắn chơi đủ rồi, rời khỏi những người này, những người này đều mất đi sức mạnh tiêu sái khi yêu đương lúc trước, từng người đều gào khóc cầu hợp lại, làm trò hề, nhìn qua có loại khoái cảm rất khó mà giải thích.
Cho nên được hệ thống tuyển chọn đến thế giới của những quyển sách đầu voi đuôi chuột thế này thì Yến Kim Hoa quả thật sống như cá gặp nước.
Những quyển sách đuôi chuột như vậy đại đa số nhân vật đều có trình độ thông minh thấp hơn bình thường rất nhiều, nhưng đại đa số đều vô cùng đẹp cũng vô cùng bi thảm.
Đối mặt với một đám nam nữ xinh đẹp như tiên lại ngu xuẩn như lợn thì Yến Kim Hoa có thể thỏa thích hưởng thụ cầm lấy kịch bản, một mình khoái hoạt vui sướng.
Nhưng hiện tại hắn cũng không quá hứng thú với Đoạn Thư Tuyệt.
Dù sao Đoạn Thư Tuyệt vừa mới hóa thành hai chân không bao lâu, Yến Kim Hoa vẫn còn ký ức sâu sắc đối với cái đuôi cá xinh đẹp kia của cậu.
Nam nữ trong phái Tĩnh Hư vô cùng xinh đẹp, tuy rằng Đoạn Thư Tuyệt đặc biệt xuất chúng nhưng hắn không có hứng thú đi mần cá trắm.
Đoạn Thư Tuyệt với hắn mà nói chỉ là một cái máy ATM mà thôi, hơn nữa còn là một cái máy ATM mà hắn không cần bận tâm, sẽ tự mình bảo đảm nuôi hắn.
Hắn bỏ mặc máy ATM này trong núi, tiêu dao mà đi, cũng có thể tiện đường giải tỏa nỗi buồn tiểu đệ bỏ trốn.
Hắn vừa đi thì Diệp Ký Minh liền ở lại khu vực hồ nước.
Dùng lời của Diệp Ký Minh chính là: Bản Quân phải trông chừng ngươi, miễn cho ngươi làm ra chuyện gì hại thân.
Trì Tiểu Trì hiểu rõ hắn không nỡ lòng rời bỏ Đoạn Thư Tuyệt mà thôi, cũng không vạch trần hắn, chỉ dựa theo thói quen làm việc trước kia của Đoạn Thư Tuyệt, luyện kiếm, dưỡng khí, tĩnh tọa dưới thác nước.
Kiếp trước Kiếm Trung Thạch vốn nên thuộc về Đoạn Thư Tuyệt bị Yến Kim Hoa đoạt lấy, mà Yến Kim Hoa muốn vận dụng Kiếm Trung Thạch vốn thuộc về Giao nhân thì nhất định phải dùng Giao nhân khí để rót vào trong thân kiếm.
Bởi vậy Đoạn Thư Tuyệt liền trở thành sạc dự phòng của hắn, linh lực trong cơ thể càng ngày càng sa sút, gần như khô cạn.
Đoạn Thư Tuyệt cũng không biết rõ nội tình, chỉ tưởng rằng mình ngu ngốc, bởi vậy sau khi trưởng thành tiến bộ chậm dần, vì vậy phải nỗ lực dùng chuyên cần để bù đắp, Yến Kim Hoa vì không muốn để cậu hoài nghi, liền lấy thân phận hào phóng dời đi rất nhiều bí tịch của núi Tĩnh Hư để cho cậu tu luyện.
…Bởi vì hắn biết Đoạn Thư Tuyệt có học cũng vô dụng.
Nguyên lý rất đơn giản, động cơ cho dù có tốt thế nào mà không có dầu thì cũng xem như toi công.
Nhưng bây giờ những bí tịcch trước kia đối với linh lực chưa bị đoạt đi của Đoạn Thư Tuyệt mà nói giống như đất đai màu mỡ, đủ để làm cho bình địa trở thành lầu cao vạn trượng.
Cả ngày lẫn đêm khổ luyện, các loại kiếm chiêu từ lâu đã khắc sâu vào trong xương tủy, Trì Tiểu Trì chỉ hơi ôn tập là đã có thể thu phóng như thường.
Nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn với trình độ này, mỗi ngày đều khổ luyện để thân thể còn trẻ khỏe này có thể thu nhận càng nhiều hơn.
Đoạn Thư Tuyệt thân là Giao nhân, khi ngưng tụ linh lực sẽ có hơi nước tụ tập, bởi vậy múa kiếm như bay, toàn thân như một bức tranh thủy mặc, y phục phấp phới, trông như tiên nhân.
Diệp Ký Minh gặm tẩu thuốc, ngồi trên cây nhìn cậu, nhớ đến dáng dấp thanh mai trúc mã của hai người thời điểm nhiều năm trước.
Nhưng mà Diệp Ký Minh dù sao cũng không phải người quen rãnh rỗi.
Ngẩn ngơ hai ngày, hắn liền thèm rượu.
Từ khi Đoạn Thư Tuyệt qua đời, hắn dùng rượu mạnh để trấn an nỗi đau, sau đó bị nghiện, hai ngày nay không được uống rượu, tinh thần vô cùng uể oải, lười biếng dựa vào thân cây ngáp mấy ngày liền.
Múa xong một bộ kiếm pháp, Trì Tiểu Trì đi xuống thác nước tắm rửa.
Diệp Ký Minh gọi: “Này, tiểu ngư….họ Trì!”
Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn hắn.
Diệp Ký Minh đứng lên: “Ta muốn đến hầm của lão già Xích Vân để lấy rượu.”
…Nói tới quả thật tự nhiên như là tầng hầm nhà mình.
Trong tiếng thác nước, Trì Tiểu Trì biết mà còn hỏi: “Ngươi nói với ta làm gì?”
Cậu không phải đang hỏi Diệp Ký Minh mà là đang nỗ lực dẫn dắt Đoạn Thư Tuyệt trong cơ thể.
—-Từ trước đến nay Diệp Ký Minh luôn tự tiện, hiện tại hái trái cây cũng phải báo cho cậu một tiếng, bất quá là sợ ly biệt mà thôi, luôn nghi ngờ hắn vừa đi tựa như lần vội vã gặp mặt ở dãy núi Thục Ba khi đó, một đi không gặp lại
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.