Cốc Tâm Chí cảm nhận được một chút ấm áp trên cánh tay, trong mắt mơ hồ lóe lên chút ánh sáng. Cậu dốc hết sức nhưng tay cũng chỉ có thể di chuyển một hai tấc. Cậu thấp giọng hỏi: “Tôi không nhìn thấy cậu. Thu Vân, cậu ở đâu?” Đinh Thu Vân cúi đầu nhìn về phía Cốc Tâm Chí, lại thấy được người thanh niên mà thật lâu trước kia cậu từng cho là chiến hữu. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở khu ký túc xá của quân đội. Trong ký túc xá, Đinh Thu Vân đến trễ nhất. Khi cậu đi vào trong, Cốc Tâm Chí đang ngồi trên chiếc giường duy nhất không trải chiếu để hút thuốc, nhìn thấy người vào liền ngậm thuốc đứng dậy, dịch sang một bên. Đinh Thu Vân chú ý gói thuốc lá Cốc Tâm Chí làm rớt trên giường, liền cúi người nhặt. Cốc Tâm Chí cũng chú ý thấy, nhưng động tác của cậu lại chậm hơn Đinh Thu Vân một chút, ngón tay bất cẩn đụng phải mu bàn tay của Đinh Thu Vân. Cậu hơi nhướng mày, lập tức rút tay về. Đinh Thu Vân cầm gói thuốc lên rồi nhìn một chút: “Khói thuốc tổn thương phổi.” Cốc Tâm Chí hơi nghiêng đầu, không nói lời nào. Nếu như là sau này thì Đinh Thu Vân nhất định có thể hiểu rõ ngôn ngữ hình thể của Cốc Tâm Chí đang biểu đạt chính là: “Mắc mớ gì tới cậu”. Nhưng lúc đó Đinh Thu Vân chẳng biết gì, cậu ném gói thuốc lá trở lại cho Cốc Tâm Chí rồi nói: “Sau này kéo theo tôi.” Trong quân ngũ không cho hút thuốc, hai tên lính trẻ liền lén đội trưởng đi mua thuốc lá, kết quả bị chỉ huy bắt được, cả hai bị phạt hít đất ngay trong đội ngũ. Đội ngũ qua lại nhìn thấy hai người bọn họ liền bàn luận sôi nổi. Đinh Thu Vân không hề lúng túng, thấp giọng trao đổi với Cốc Tâm Chí: “Lần này chúng ta làm việc quá bất cẩn.” Cốc Tâm Chí: “Ừm.” Đinh Thu Vân lấy chân đá Cốc Tâm Chí một cái: “Haiz.” Cốc Tâm Chí: “Hả?” Đinh Thu Vân nói: “Đừng buồn, chờ tôi làm đội trưởng thì chúng ta muốn hút bao nhiêu cũng được.” Cốc Tâm Chí nghiêng mặt nhìn Đinh Thu Vân, nhìn rất lâu rồi mới hơi gật đầu: “Ừm.” Rất lâu sau đó, Cốc Tâm Chí mới biết Đinh Thu Vân không hút thuốc. Cũng rất lâu sau đó Đinh Thu Vân mới biết nửa gói thuốc lá cậu ném trả lại cho Cốc Tâm Chí vẫn chưa từng sử dụng, luôn cất giữ trong hộc tủ riêng của cậu ấy một cách trân trọng. —Bọn họ trải qua lâu như vậy mới biết từng “vừa gặp đã yêu” đối phương. Bàn tay của Đinh Thu Vân dừng trên cổ tay trái của Cốc Tâm Chí hơi run rẩy. Ngón tay mất máu của Cốc Tâm Chí hướng đến nguồn nhiệt duy nhất đang tiến đến gần mình, đầu ngón tay càng run rẩy dữ dội. Đã nhiều năm qua Cốc Tâm Chí nằm mơ những giấc mộng khủng bố nhưng chân thực, cậu rất sợ, càng không hy vọng lần này cũng là giấc mộng. Lồng ngực của Cốc Tâm Chí cất lên hơi thở trần ngập hy vọng, lồng ngực bị gãy mất ba cái xương sườn chập trùng kịch liệt: “Thu Vân…” Khi cách bàn tay của Cốc Tâm Chí còn khoảng ba tấc, Đinh Thu Vân chuyển động, nhưng ngay cả Trì Tiểu Trì cũng không ngờ được cậu ấy lại—- Đối với việc khống chế cơ thể gần như là bằng không, không biết Đinh Thu Vân lấy đâu ra sức mạnh dịch tay Cốc Tâm Chí ra, bỗng nhiên cúi người, ôm lấy đầu Cốc Tâm Chí, dùng một bàn tay che kín đôi mắt của Cốc Tâm Chí. Đinh Thu Vân cũng nhắm chặt mắt lại, ngửa đầu cất lên một tiếng rên rỉ khàn đặc, nước mắt rơi xuống, nhiễu hai giọt trên bả vai của Cốc Tâm Chí. Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, 3 giây sau cậu lại mở mắt ra. Trị giá hối hận luôn bị khống chế ở 99 điểm trên màn hình đã nhảy tới 100. … Nhiệm vụ kết thúc. Cốc Tâm Chí không biết cái ôm này rốt cục mang ý nghĩa thế nào. Nhưng cậu đột nhiên cảm thấy an tâm. 12 tiếng đồng hồ đau đớn dày vò để đổi lấy một cái ôm này, cậu cảm thấy vô cùng đáng giá. Cốc Tâm Chí ngẩng mặt nằm trong lòng Đinh Thu Vân, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp khẽ đặt trên mắt của mình, cảm giác như rơi vào giấc ngủ say trong cung điện dưới lòng đất, xung quanh là đất cát ấm áp, bao bọc lấy cậu, làm cho tâm tình nóng nảy bất an mấy năm nay của cậu cũng dần bình tĩnh trở lại. Nhưng cậu vẫn không muốn chết, sự an lòng ngắn ngủi trôi qua chính là dục vọng mạnh mẽ được tiếp tục sống. Cậu trầm thấp ho khan, khàn giọng gọi: “Thu Vân…Thu Vân, tôi không muốn chết, giúp tôi—-” Nhưng Cốc Tâm Chí còn chưa kịp nói xong tâm nguyện của mình. Cánh tay trái của cậu vô lực rơi xuống, vầng trán kề sát lồng ngực Đinh Thu Vân cũng không còn phát ra tiếng động nào nữa. Trì Tiểu Trì đặt người xuống, giơ tay lên, tỉ mỉ lau sạch nước mắt của Đinh Thu Vân, kiềm chế nỗi bi ai đau đớn phát ra từ nơi sâu xa trong thân thể, đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy Nhan Lan Lan nghe tiếng mà đến. Cậu quay đầu đi: “Tìm một chỗ an táng cậu ấy đi.” Nước mắt lưng tròng lập tức tuôn ra như vỡ đê, Nhan Lan Lan há miệng, chỉ nói được một chữ “Cốc”, rồi ngồi xổm xuống, khóc không ra tiếng. Trì Tiểu Trì đi ra điểm nghỉ ngơi, dựa vào cửa, nhìn về phía chân trời mờ mịt. …Bên ngoài, những người từng chết vì Cốc Tâm Chí đều đang khóc thương cho cậu ấy. Dưới cái nhìn của bọn họ, tuy rằng Cốc Tâm Chí bỗng nhiên xông vào cuộc sống của bọn họ, con người lạnh lùng, quái gở, vô cảm, nhưng vẫn là đội phó của bọn họ. …Cùng bọn họ chung sống hơn một năm, là người đội phó chưa từng biết cái gì gọi là sợ hãi và lùi bước. Ai cũng cho rằng Cốc Tâm Chí là thánh bất bại, bởi vậy chẳng ai nghĩ tới cậu lại trở thành người đầu tiên hy sinh trong tiểu đội của Đinh Thu Vân, cũng là người duy nhất hy sinh. Trì Tiểu Trì cho mình hai phút để thoát khỏi ảnh hưởng từ cảm xúc cuồn cuộn của nguyên chủ, sau đó lập tức kéo Tôn Bân đến trước đài căn cứ. Thời gian mà cậu có thể ở lại chỗ này không lâu lắm, bởi vậy cậu nhất định phải nắm chặt từng giây từng phút: “Định vị, phóng ra.” Tôn Bân khóc thút tha thút thít, vừa lau nước mắt bên dưới mắt kính vừa hỏi: “Định vị…phóng ra cái gì?” Trì Tiểu Trì cúi người viết xuống một tọa độ trên giấy ghi chú, vỗ vào trước mắt Tôn Bân: “Tổng hành dinh của trí tuệ nhân tạo.” Tôn Bân vẫn còn mơ hồ: “Đây là…” Trì Tiểu Trì nói: “Nổ nó ngay cho anh.” Tôn Bân: “…” Tin tức này có tính kích thích quá mạnh, tâm lý của Tôn Bân rất kém, trực tiếp choáng váng: “Đinh đội, làm sao anh lại có được…” Trì Tiểu Trì nói dối: “Đây là tình báo Cốc đội phó đã lấy được, phải quý trọng.” Vừa nghe thấy Cốc đội phó, Tôn Bân rốt cục cũng xem như lấy lại tinh thần, thế nhưng vừa đặt tay thao tác trên bàn phím, cậu liền suy nghĩ: “Không được không được, Đinh đội, nơi này chỉ có thể khởi động hệ thống phòng ngự bên trong đối với bên ngoài. Bất kỳ biến hóa về dữ liệu nào cũng sẽ bị theo dõi bởi trí tuệ nhân tạo, nếu thông qua đó bị chúng nó bắt được nguồn tín hiệu để xâm nhập thì coi như tiêu—” Trì Tiểu Trì cúi người, đem một ổ cứng có độ chính xác cao đổi từ trong kho hàng đưa vào máy chủ. Sau khi dữ liệu lít nha lít nhít màu xanh dạ quang dệt lên thành một mạng lưới bảo vệ chặt chẽ thì cậu mới ung dung nói: “Yên tâm, anh đã có sắp xếp.” Trong ổ cứng là thành quà mà ba năm nay 061 đã tạo nên. Nếu không phải khiến nhiều đám trí tuệ nhân tạo cảm nhận được sự áp bức cực đoan thì 061 cũng sẽ không bị đám trí tuệ nhân tạo còn hoạt động xem là sự uy hiếp cấp S. Thế nhưng hiển nhiên là đám trí tuệ nhân tạo vẫn đánh giá thấp tính uy hiếp của 061. Trong ba năm anh đã trải qua nhiều lần công kích, truy bắt, vẫn chưa từng ngừng nghỉ, nhiều lần suy diễn, tu bổ, cuối cùng hoàn thành một bộ chương trình bảo vệ hoàn mỹ, sàng lọc ra thông tin thích hợp từ nhiều thông tin phản hồi mà anh theo dõi để tìm kiếm được hệ thống chủ đã lâm vào ngủ say. Tất cả, toàn bộ đều là vì thời khắc này. Chỉ có phá hủy hệ thống chủ của trí tuệ nhân tạo thì Trì Tiểu Trì mới có thể an tâm rời đi. Chiến tranh nhân loại có lẽ sẽ kéo dài, nhưng nhân loại cũng không cần trọng tài thừa thãi. …. Sau khi nhận ra kho vũ khí bị công phá, đám trí tuệ nhân tạo cũng bắt đầu quan sát kho vũ khí 24/24. Nhưng trên thực tế chúng nó cũng không quá lo lắng. Trước đây những người trông coi kho vũ khí cũng không dám dễ dàng động tên lửa đạn đạo, là vì bọn họ hiểu rõ trí tuệ nhân tạo đáng sợ, thà rằng đóng băng kho vũ khí chứ không dám để xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào. Đám nhân loại cũ e rằng cũng không ngoại lệ. Quả nhiên, ba ngày trôi qua, bên phía kho vũ khí cực kỳ yên tĩnh, đám nhân loại mới vì bị đánh giết tơi tả lại rục rà rục rịch, một lần nữa như con châu chấu mò tới, vừa liếm vết thương vừa dự định tùy theo thời cơ mà phát động tấn công. Ở trong mắt bọn họ, đám nhân loại cũ cháy nhà hôi của này chiếm được kho tàng nhưng lại không có đủ năng lực tiêu xài, thật sự đáng thương đến nực cười. Đám nhân loại cũ đang giữ kho vũ khí có lẽ còn không bằng những người trước kia. Lấy được vũ khí đỉnh cao thì sao, cũng chỉ là một con thú khác bị nhốt mà thôi. Nhưng khi trí tuệ nhân tạo và nhóm nhân loại mới vừa mới an tâm thì nhân loại cũ lại bắt đầu hành động. Tờ mờ sáng ngày thứ ba, liên quân nhân loại mới mở cuộc họp trong lều lần thứ hai, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang kỳ dị văng vẳng trong thung lũng. Lách cách. Ngay sau đó là thêm mấy tiếng vang vô cùng kỳ lạ. Lách cách, lách cách, lách cách. …Đài phóng tên lửa bỗng nhiên khởi động. Mà vừa khởi động chính là bốn đài hướng ra bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Các thủ lĩnh nhân loại mới sợ đến biến sắc, cho rằng đây là nhân loại cũ phát điên, nhận ra bỏ chạy không được, dự định cùng chết một chỗ. Không biết là ai hô to một tiếng “Chạy đi”, sau đó là khắp mọi nơi đều hỗn loạn bỏ chạy. Doanh địa rối như tơ vò, tất cả mọi người đều đang hỏi đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều đang nói về tin tức mà mình nghe được. Bên ngoài lan truyền tin đồn càng lúc càng kỳ quái, đa phần mọi người lựa chọn chạy ra ngoài, dù sao một khi kho vũ khí này bị nổ thì bọn họ sẽ bị đốt thành tro bụi, tất cả đều không ngoại lệ. Bởi vậy không có ai đi nghe mệnh lệnh chỉ thị đến khàn cả giọng của đám trí tuệ nhân tạo với bọn họ. Trí tuệ nhân tạo mất khống chế với đám nô lệ, sau khi chúng nó phẫn nộ thì bắt đầu phân chia công tác, một phần điên cuồng tấn công hệ thống mạng kho vũ khí, một bộ phận khác lại dẫn đường đi gửi tín hiệu liên tục cầu xin hệ thống chủ khẩn trương dời đi. Nhưng đám trí tuệ nhân tạo đang tấn công lại tuyệt vọng nhận ra có một bức tường cực lớn triệt để ngăn cản chúng nó bên ngoài. Còn đám trí tuệ nhân tạo gửi tín hiệu cho hệ thống chủ thì cũng tuyệt vọng phát hiện, đã muộn rồi. Nhóm nhân loại cũ trong khu căn cứ căn bản đã chuẩn bị rất lâu, trong nháy mắt khi kết nối thành công hệ thống mạng cũng đã hoàn thành việc định vị, một loạt thao tác xác nhận phóng tên lửa đạn đạo. Không mất bao lâu, bốn đài căn cứ đồng thời khởi động tên lửa đạn đạo, bắn ba phát liên tục, cam đoan ngay cả hệ thống chủ trốn dưới lòng đất cũng bị nổ banh xác. Tiếng nổ rung trời, ánh lửa bùng cháy. Tên lửa đạn đạo như sao băng biến mất ở chân trời, ở nơi mọi người không nhìn thấy lại nổ tung, ánh sáng bao trùm một vùng trời. Đám trí tuệ nhân tạo trơ mắt nhìn nơi bọn họ muốn bao bọc đã hóa thành bột mịn, trừng đến nứt cả mắt. Kế hoạch bọn chúng thiết lập lại bị hủy trong tay đám người mà bọn chúng xem thường nhất, là đám nhân loại cũ đáng lý đã chết đi khi tận thế xảy ra? Trì Tiểu Trì bắn mười hai phát tên lửa, phát ra ba tín hiệu khắp mọi phương hướng cho tất cả mọi người: Xin đến xem chúng tôi. Xin sợ hãi chúng tôi. Xin dựa vào chúng tôi. Chiều hôm ấy có ba đội ngũ nhân loại mới đi đến bên ngoài khu căn cứ mang theo trăm cân thịt, tất cả đều nâng súng giơ cờ đầu hàng. Trì Tiểu Trì cũng không từ chối bọn họ, sau khi an bài chỗ ở bên ngoài cho bọn họ, cậu dặn dò Tôn Ngạn kiểm tra xem súng và thức ăn của bọn họ có vấn đề hay không, còn cậu thì nói rằng mình mệt mỏi, muốn quay về phòng nghỉ ngơi. ….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]