Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại.
Trong phút chốc cậu sinh ra ảo giác, thật giống như người đang chào hỏi buổi sáng chính là người mà cậu sáng nhớ chiều mong.
Cảm xúc cầm tay trong mộng vẫn rất chân thực và ấm áp, nhưng bây giờ trên tay lại trống trơn, trên người là túi ngủ của Đinh Thu Vân, dưới chân là báo đen của Đinh Thu Vân, dưới lầu là đồng đội của Đinh Thu Vân.
Cậu chậm rãi xoay người, chào hỏi hệ thống duy nhất thuộc về mình: “Thầy Lục, chào buổi sáng.”
Có sương mù khiến bình minh cũng không tráng lệ bao nhiêu, ánh sáng mờ ảo vẩy lên người nhưng lại mang đến một chút ấm áp chân thật.
Trì Tiểu Trì trùm mền trong phút chốc, để bắp thịt cứng ngắc thư giãn một chút rồi mới xuống lầu.
Nhan Lan Lan cả đêm không dám ngủ, ngồi yên trên bậc thang chờ đợi, lần này thấy Đinh Thu Vân liền vội vã nhào lên: “Đinh đội Đinh đội.”
Trì Tiểu Trì căng mặt: “Ừm.”
Nhan Lan Lan giống như tranh công mà chỉ xuống lầu, có mùi thịt nướng truyền đến: “Hôm qua chú La đi rửa sạch đám linh cẩu, chúng ta có bữa sáng ngon lành.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ừm, ngày hôm qua nếu như em bị linh cẩu tha đi thì có lẽ sáng nay linh cẩu cũng sẽ nói với mẹ của nó như vậy đó.”
Nhan Lan Lan làm ra bộ mặt mếu máo “Đinh đội, em thật sự biết sai rồi.”
Vì vậy, Nhan Lan Lan đã biết sai rồi bị tước đoạt quyền lợi ăn thịt, Trì Tiểu Trì yêu cầu tất cả mọi người ngồi đối mặt với Nhan Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343261/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.