Trì Tiểu Trì muốn quay đầu lại để kiểm nghiệm thành quả của mình nhưng Ông Chủ Mỏ Than lại nằm xuống, ngăn cản tay chân của cậu, ngăn cản tầm mắt của cậu, áp chế không cho cậu động đậy, cúi người lưu lại một nụ hôn đẫm máu nóng bỏng lên cổ của Trì Tiểu Trì.
Cùng lúc đó, 061 ở trong đầu cậu lạnh lùng nói: “Không được nhúc nhích.”
Trì Tiểu Trì sững sờ, ngoan ngoãn bất động.
Tôn Ngạn đang lo lắng, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc liền lập tức vui vẻ kêu lên: “Cốc đội phó!”
Nhưng chờ Tôn Ngạn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt kia thì nhất thời không dám nhận thức. “…Cốc…đội phó?”
Không phải do Tôn Ngạn không nhận ra mà là do Cốc Tâm Chí thay đổi quá nhiều.
Cốc Tâm Chí gầy gò đến mức giống như khẩu súng đang kéo trong tay, đáy mắt thâm đen.
Nếu nói trước đây trong mắt Cốc Tâm Chí là lạnh nhạt thì hiện tại chỉ còn sót lại lạnh lẽo và vẻ hoảng sợ nào đó giống như chim sợ cành cong.
Tôn Ngạn vừa sợ vừa nghi hoặc, không kịp nghĩ đến thanh niên trông có vẻ hăng hái tinh thần trước kia tại sao lại biến thành dáng vẻ này, trước tiên muốn đoạt lại Đinh Thu Vân từ dưới móng vuốt của Ông Chủ Mỏ Than: “Ông Chủ, đừng ôm Đinh đội như thế, để anh ấy thở một chút. Nghe lời đi.”
Giọng nói của Tôn Ngạn hơi run rẩy.
Dù sao “Ông Chủ” cũng là động vật hoang dã, tuy rằng xưa nay chỉ săn giết thú hoang cũng không tỏ ra ác ý với loài người.
Nhưng bây giờ đã nhuốm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343242/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.