Các bé gái đều rất biết chăm sóc chính mình, tẩy rửa đến thơm ngát, còn cầm cục xà phòng nhỏ để giặt váy.
Cam Đường xác nhận bên phía mình không có vấn đề gì, bèn nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
Vừa nhìn sang, tâm tư của anh liền trở nên mềm nhũn khó có thể tưởng tượng được.
Trì Tiểu Trì dời đến một cái ghế đẩu nhỏ, mang theo một chậu nước ấm, ngồi ở ngoài cửa phòng tắm, nhấc lên từng đôi giày dính đầy bùn đất của đám con trai, cũng cởi chiếc vớ bên chân trái của mình ra, thấm nước ấm, tẩy rửa sạch sẽ.
Cậu giống như đang làm một chuyện rất bình thường, hơi cau mày, còn có chút mất kiên nhẫn.
Trì Tiểu Trì vừa ghét bỏ vừa thì thầm: “Cái đám nhóc bẩn thỉu này.”
Nói xong, cậu thả xuống một đôi giày thể thao đã được lau chùi sạch sẽ.
Hề Lâu cũng nhìn thấy tất cả.
Mấy ngày ở chung, mặc dù những lời phê bình kín đáo của Hề Lâu dành cho Trì Tiểu Trì đã có thể tích lũy thành một vùng biển mênh mông, nhưng vẫn không thể không thừa nhận: “Con người của cậu cũng rất được.”
Trì Tiểu Trì cười hì hì: “Tôi rất có năng lực. Không tin cậu thử xem.”
Hề Lâu trơ mặt, nhưng trong lòng lại đang tát mình hai cái bạt tai.
Ai bảo mày nhiều chuyện, khen ai không khen, lại đi khen cái tên độc miệng này.
Hề Lâu không lên tiếng, Trì Tiểu Trì lại bắt đầu trêu ngược: “Sau này Tống Thuần Dương sẽ trở lại, hai người tính thế nào?”
Hề Lâu: “Chuyện chưa đâu vào đâu cả, đừng nói trước.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343205/chuong-111-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.