Liễu Thành Âm nghe tin chạy tới, nhìn thấy thảm trạng thì sợ đến mức thất thanh khóc òa, Điền Quảng Băng cũng trố mắt ngoác mồm, trước mắt Trì Tiểu Trì thì bị làm mờ, chẳng nhìn thấy gì, chỉ có Cam Úc vẫn giữ được bình tĩnh, cưỡng ép đánh ngất Tần Lĩnh đang sợ hãi đến phát điên, cõng tới phòng y tế, dùng vải băng và cồn đơn giản xử lý vết thương.
Chờ bọn nhỏ cơm nước tắm rửa xong xuôi, đoàn người mới đi về phòng y tế.
Cam Úc bước ra từ tấm bình phong trắng như tuyết, tháo xuống găng tay dính đầy máu.
Liễu Thành Âm đỏ ngầu đôi mắt, vội vã đặt câu hỏi: “Tần Lĩnh thế nào rồi?”
…Không hề tốt.
Toàn bộ tròng mắt của cậu ấy đã bị móc ra, sau khi dùng cồn tẩy rửa, chỉ còn lại một hốc mắt đen thui.
Cam Úc không tận lực đi hù bọn họ, chỉ cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa mà nói: “Tạm thời không nguy hiểm tánh mạng, nhưng vẫn cần phải quan sát.”
Điền Quảng Băng vô cùng sợ hãi: “Cậu ấy…cậu ấy đã làm chuyện gì?”
Không ai có thể trả lời, ngay cả Viên Bản Thiện cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Thành Âm khóc ướt cả mặt: “Tần Lĩnh chưa bao giờ chủ động trêu chọc thị phi, chúng tôi đã nhắc cậu ấy rất nhiều lần, phải sống hòa thuận với những con quỷ này…”
“Rốt cục định nghĩa ‘sống hòa thuận’ là gì? Là phải hoàn toàn theo ý bọn chúng sao?” Viên Bản Thiện do dự cả buổi mới mở miệng nói, “…Cậu ấy bị móc mắt có phải là vì quá nghe lời hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343201/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.