Ở xa bên ngoài ngàn dặm, trong tiệm bún ở phụ cận đội tuyển của tỉnh.
Lâu Tư Phàm khuấy tô bún, có hơi mất tập trung.
Anh ta ngồi đối diện với Hạ Trường Sinh, thấy vẻ mặt của anh ta lạ thường, Hạ Trường Sinh cũng không che giấu, trực tiếp hỏi: “Cậu sao vậy? Có tâm sự?”
Lâu Tư Phàm nói: “Không có gì.”
Hạ Trường Sinh cúi đầu tiếp tục ăn bún: “Ờ.”
Hạ Trường Sinh không hỏi tiếp, nhưng Lâu Tư Phàm lại kề sát vào cậu, khóe môi mang nụ cười: “Mình bảo là không có chuyện gì thì cậu sẽ không hỏi thêm à?”
Hạ Trường Sinh hơi nhướn mày: “…Hả?”
Lâu Tư Phàm thích điểm này của Hạ Trường Sinh, lúc bình thường thoạt nhìn hơi lạnh lùng, kỳ thực phản ứng bị chậm nửa nhịp, so sánh một chút thì lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cái dạng muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào như này, vừa lùi lại là vào đúng chỗ, Lâu Tư Phàm liền cảm thấy khoảng cách với cậu ấy gần hơn rất nhiều.
Thậm chí điều này còn loại bỏ một chút nôn nóng ấm ức trong lòng của anh ta.
Anh ta nói: “Gần đây giải đấu trượt băng hệ thiếu niên thật náo nhiệt, huấn luyện viên mở phát sóng trực tiếp ở trên lớp cho mọi người xem.”
Hạ Trường Sinh nói: “Bên lớp của mình cũng đang xem, phát hiện có không ít hạt giống tốt.”
Lâu Tư Phàm nói: “Các cậu xem đều là trượt đôi phải không? Cậu đoán xem, mình thấy ai ở hạng mục trượt đơn?”
Hạ Trường Sinh hút vào một cọng bún bột gạo nóng hổi: “Ai vậy, cậu quen à?”
Lâu Tư Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343120/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.