Chương trước
Chương sau
Bên trong “Trong Khoảnh Khắc”, xung quanh lấp lánh ánh kim loại, nhưng nếu định thần nhìn lại thì đều là những luồng dữ liệu di động, cuối cùng truyền vào trung ương não của Chủ thần.
Não bộ chậm rãi nhúc nhích, âm thanh trầm thấp không biết từ trong nếp nhăn nào cất lên: “061, cậu đến rồi.”
061 đứng trước Chủ thần cực lớn, lễ phép khom người.
Chủ thần nói: “Kết thúc nhiệm vụ rồi à? Có chuyện gì?”
061 ngẩng đầu lên.
Ngũ quan của anh trời sinh đã xinh đẹp, nếu không nhờ khí chất trong trẻo lạnh lùng lại sạch sẽ, nhu hòa ít nhiều đường nét diễm lệ thì khó tránh khỏi sẽ có vẻ quá mức phô trương.
Anh nói: “Tôi đến là muốn hỏi một chút việc, kế hoạch của ông rốt cục là gì?”
Giọng điệu của 061 vô cùng ôn hòa, nghe không ra anh đang khởi binh hỏi tội, cho nên Chủ thần cũng không tiện vì vấn đề ‘thái độ’ mà đuổi anh ấy ra ngoài.
“Kế hoạch vẫn chưa thành hình, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn bảo mật, không thể tiết lộ cho cậu được.” Chủ thần nói.
061: “Như vậy thì tôi cho rằng sau khi thành hình lại đưa vào sử dụng sẽ càng ổn thỏa hơn.”
“Ý cậu là gì?”
Thái độ của 061 ôn hòa nhưng vẫn kiên quyết: “Ý của tôi là tôi từ chối tiếp tục tham dự kế hoạch này.”
Chủ thần im lặng trong chốc lát, khi mở miệng thì âm thanh đã trở nên lạnh lẽo, càng mơ hồ lộ ra vài phần tức giận: “061, ta cho cậu cơ hội này là cho rằng cậu xứng đáng với nó.”
Đây chính là đang nói 061 rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt.
061 nói: “Cơ hội là cho tôi nhưng nguy hiểm lại bắt Trì Tiểu Trì phải gánh, tôi không muốn làm chuyện như vậy.”
Chủ thần: “…Ý của cậu là sao?”
061 ôn hòa nói: “Ông muốn tôi nói thêm gì nữa sao? Như vậy sẽ thật sự khiến ông mất mặt đó.”
Chủ thần không nói gì.
Mà sự im lặng này càng chứng minh suy đoán của 061 là đúng.
—-Kế hoạch ‘không thể tiết lộ’ kia có cùng một nhịp thở với việc Trì Tiểu Trì bị đưa vào thế giới thứ hai với cấp độ A.
Anh nói: “Tôi tổng hợp tất cả dữ liệu trong kho, có thể vượt qua thế giới cấp A trước mắt chỉ có 4 người, qua cấp S là 0 người. Ở thế giới cấp A, tỷ lệ đối mặt với nguy hiểm tử vong của ký chủ tăng đến 69%, một khi bước ra trong trạng thái tử vong, tinh thần của ký chủ sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.”
“Đây là thí nghiệm.” Chủ thần nói, “Ký chủ 1198 là một đối tượng có khả năng vô hạn.”
061 gật đầu.
Điểm này anh phải thừa nhận.
“Chính là vì tỉ lệ người vượt qua thế giới cấp A quá thấp, cho nên kế hoạch này mới có ý nghĩa, ký chủ số 1198 có năng lực vượt qua thế giới cấp A, vì vậy ta có thể thu thập rất nhiều dữ liệu quý giá từ trên người cậu ấy.”
061: “Tôi có thể biết là dữ liệu gì hay không?”
Chủ thần nói: “Chuyện này vượt quá phạm vi quyền hạn của cậu.”
061: “Nhưng việc từ chối kế hoạch này vẫn còn nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi.”
Quyền lợi bảo vệ của hệ thống nằm trong điều lệ, hệ thống cũng có quyền tự lựa chọn, một khi quyền lợi bị xâm phạm thì có quyền khiếu nại lên bộ phận giám sát cấp trên.
“1198 chấp hành nhiệm vụ rất khá.” Liên tiếp bị từ chối, âm thanh lạnh lẽo của Chủ thần càng nồng đậm, “Ta nghĩ cậu ấy đã có năng lực thì cần phải nguyện ý tiếp thu bước khiêu chiến kế tiếp.”
061 nói: “Mạo muội hỏi một câu, trước khi đưa Trì Tiểu Trì vào thế giới cấp A, ông đã hỏi qua ý kiến của cậu ấy hay chưa? Nguyện ý tiếp thu là phải do cậu ấy nguyện ý chứ không phải do ông nguyện ý.”
Giọng nói của Chủ thần lộ ra sự lạnh lẽo đến khiếp người: “061, cậu—–”
Không để Chủ thần kịp nổi nóng vì anh vô lễ, 061 liền xin lỗi trước: “Xin lỗi. Là tôi đã nặng lời.”
Chủ thần: “…Làm sao cậu biết 1198 sẽ không nguyện ý? Nếu như cậu ấy biết kế hoạch này sẽ giúp cậu đổi lấy cái gì…”
061 nói: “Cậu ta là ký chủ của tôi. Tôi không cho phép.”
Trước khi Chủ thần nổi giận, anh lại một lần nữa lễ phép xin lỗi: “Xin lỗi.”
Oán trách một trận lại nói lời xin lỗi, Chủ thần quả thật muốn nổi nóng cũng không thể trút giận.
061 nói: “Những gì tôi muốn nói chỉ có vậy, ông còn có chuyện gì khác không?”
Chủ thần không nói gì, vì thế anh xoay người, bước ra khỏi ‘Trong Khoảnh Khắc’.
Bất chợt Chủ thần phía sau lưng anh cười lạnh một tiếng: “Cậu không nhớ rõ kế hoạch này sẽ mang đến ích lợi gì cho cậu sao? Chẳng lẽ cậu không muốn trở về thế giới cũ?”
061 đứng lại.
Chủ thần dụ dỗ từng bước: “Tốc độ thời gian ở mỗi một thế giới tuyến đều khác nhau, cậu thực hiện 100 nhiệm vụ thì ở thế giới tuyến của cậu đã trôi qua 13 năm. Ký chủ số 1198 chỉ là một vật thí nghiệm, nếu như cậu thi hành kế hoạch này, ngoại trừ cậu ấy ra thì cậu cũng chỉ còn sót lại 10 nhiệm vụ để làm. Thế nhưng nếu như cậu từ chối thì cậu còn đến tận 90 thế giới. Cậu ngẫm lại xem, cậu còn muốn làm trong bao lâu nữa? Người chờ cậu còn phải chờ trong bao lâu nữa?”
061 đưa lưng về phía Chủ thần, im lặng không nói.
Tâm tình của Chủ thần dần dần vui vẻ, đang định nói thêm gì đó để gia tăng sức thuyết phục thì liền nghe 061 đáp: “Cậu ấy không phải vật thí nghiệm.”
Chủ thần: “…”
“Tôi sẽ không lấy an toàn của cậu ấy đi mạo hiểm.”
061 quay đầu lại, nhìn thẳng vào bộ não đang chầm chậm nhúc nhích bên trong luồng ánh sáng: “…Thế giới tiếp theo, tôi hy vọng hết thảy đều khôi phục như thường.”
…Đương nhiên rồi.
Chủ thần sợ hãi bộ phận giám sát, huống hồ lần này là nó làm trái quy tắc trước.
Còn 061 khi đi ra khỏi ‘Trong Khoảnh Khắc’ lại có loại cảm giác thất vọng mất mác nào đó.
Anh mua một ít đồ vật ở khu chợ mua bán, rồi đi gõ cửa phòng làm việc của 023.
089 và 023 đều đang ở bên trong.
Khi 061 bước vào thì 089 đang cãi nhau với 023.
089: “Cậu xóa ổ cứng của anh làm gì?”
023: “Nếu như có thể thì tôi đã xóa anh luôn rồi.”
089 đau khổ nói: “Đó là anh cất giấu bấy lâu nay á, mấy trăm Gb lận đó.”
023: “Đúng, còn to hơn cả não của anh.”
089 tuyệt vọng gào khóc: “Cậu không thương ba ba.”
023: “Không thương, cút đi.”
089 nói: “Nhưng mà ba ba vẫn yêu cậu như cũ.”
023: “…Có phải là anh ngứa đòn rồi không?”
089 nhất thời tỉnh táo tinh thần, nhảy hết bên này lại sang bên kia: “Ơ hay, còn muốn đánh anh nữa? Có ngon đến bắt anh đi.”
023: “…” Đồ thiểu năng trí tuệ.
089 đang đắc ý, sau cổ liền bị người ta tóm lấy.
061 đẩy 089 đến trước mặt 023: “Nè, cho cậu.”
023: “Cảm ơn.”
Khi bị 023 nhấn lên bàn đánh một trận, 089 cảm nhận được sự ác ý của toàn bộ thế giới này.
Đánh xong, 023 sảng khoái hỏi 061: “Đã lâu không thấy anh. Anh và Trì Tiểu Trì ra sao rồi?”
Nhắc tới Trì Tiểu Trì, 061 không nhịn được mà mỉm cười: “Cậu ấy rất khỏe.”
023: “Anh hỏi Chủ thần kết quả thế nào? Kế hoạch thí nghiệm giảm từ 200 lần nhiệm vụ xuống 120 lần khi nào thì bắt đầu?”
061 nói: “Tôi không làm nữa.”
023 ngạc nhiên: “…Tại sao?”
061 đem đầu đuôi câu chuyện giảng giải rõ ràng, bao gồm cả băn khoăn của mình.
Anh đã từng tận mắt nhìn thấy ký chủ bị tổn hao tinh thần, phản ứng rất chậm, dại ra như con rối, tâm tình lên xuống bất chợt, khóc khóc cười cười khó có thể ức chế, bởi vậy anh không thể nào tiếp thu được loại tổn thương này sẽ xảy ra trên người Trì Tiểu Trì, ngay cả nghĩ cũng không được.
Nhưng mà 023 phản ứng khá là kịch liệt: “Nếu Trì Tiểu Trì có năng lực này thì tại sao không làm?”
061 nói: “Quá nguy hiểm.”
023: “Nguy hiểm và lợi ích cùng tồn tại. Còn có người đang chờ anh, anh quên rồi sao?”
061 nghĩ, không phải là anh đã quên.
Đối với anh mà nói, hết thảy quá khứ đều đã mơ hồ, chỉ khi tình cờ hồi tưởng lại vài đoạn ngắn thì trong lòng sẽ thoáng run lên.
061 cười khổ: “Vì có thể chiếm được lợi ích mà lại khiến một người không liên quan phải bất chấp nguy hiểm vì mình, tôi thật sự làm không được.”
“Ai nói không liên quan đến cậu ấy? Cậu ấy…”
089 đúng lúc cắt ngang lời 023: “Nói không chừng cậu ấy sẽ nguyện ý đó.”
061 nói: “Cũng bởi vì cậu ấy có thể sẽ nguyện ý nên tôi mới không nói.”
089 hiểu rõ rồi vỗ vai 061.
061 nói tiếp: “…Với lại, đã qua mười mấy năm, có lẽ người kia không còn chờ tôi nữa.”
023: “Làm sao anh biết?! Ngộ nhỡ…cậu ấy vẫn một mực chờ đợi? Anh uổng phí bỏ lỡ cơ hội này thì bắt cậu ta phải đợi thêm mười mấy năm nữa sao?”
“Dù sao thì sống cũng phải có chút hy vọng.” 089 vỗ vai 061, “Nhưng mà mặc kệ con làm quyết định gì thì ba ba đều ủng hộ con.”
061 nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Lại rảnh rỗi nói một hồi, sau đó 061 rời đi, trước khi đi lại tải xuống vài video thời kỳ Trì Tiểu Trì còn làm người mẫu.
Anh vừa đi, 023 liền lập tức oán giận 089: “Tại sao không cho tôi nói với anh ấy? Nếu anh ấy biết 1198 chính là Trì Tiểu Trì…”
089 nhìn về phía 023, từ trước đến giờ đôi mắt luôn tản mát sự bất cần đời lại dần dần lắng đọng: “Cho anh ấy biết thì có lợi gì cho anh ấy chứ?”
023 kinh ngạc nhìn lại 089, không nghĩ ra ý tứ của lời này.
“Cậu cho rằng với tính cách của 061, biết Trì Tiểu Trì chính là người mà anh ấy chờ đợi thì anh ấy sẽ cam lòng lấy an toàn của cậu ấy đi đánh cược ở thế giới cấp A thậm chí là thế giới cấp S sao?”
023 lập tức phản ứng trở lại.
“…Hoàn thành xong 10 lần nhiệm vụ, Trì Tiểu Trì sẽ ngay lập tức thoát khỏi hệ thống, sau đó như cậu đã nói, quay trở lại làm Vương Bảo Xuyến trông coi hầm lò lạnh lẽo, thủ thân như ngọc mà chờ 061 thêm mười mấy năm hay sao?
023 đưa ra ý kiến trái ngược: “Trì Tiểu Trì có một tâm nguyện. nếu như cậu ấy biết 061 chính là Lâu Ảnh thì nhất định sẽ lựa chọn lưu lại.”
089 cười cười.
023: “…Anh cười cái gì?”
089: “Cậu có biết vì sao lúc trước 061 lại bị cấu trúc lại dữ liệu hay không?”
Vừa nhắc đến việc này lông mày của 023 liền cau lại: “Anh ấy làm trái quy định, trong lúc làm nhiệm vụ tự mình rời khỏi ký chủ, bị ký chủ tố cáo.”
089 nói: “Anh ấy rời khỏi ký chủ là đi gặp ai, cậu biết mà anh cũng biết.”
023 trầm mặc.
089 nói: “Đụng đến chuyện liên quan Trì Triểu Trì thì anh ấy liền không có cách nào giữ được lý trí. Một khi anh ấy vì Trì Tiểu Trì tiếp tục làm trái quy tắc thì sao? Lần trước bị trừng phạt bằng cấu trúc lại dữ liệu, lần sau sẽ là cái gì đây?”
Nhưng mà có mấy lời 089 vẫn chưa nói rõ với 023.
Trước khi 061 bị cấu trúc lại dữ liệu, lần cuối cùng quay về không gian của Chủ thần, anh đã ngầm tìm đến 089.
Đến nay 089 vẫn còn nhớ rõ đoạn đối thoại ngắn gọn kia.
Năm đó khi tìm tới mình, sắc mặt của 061 rất kỳ lạ.
Anh ấy nói: “089, cậu còn bao nhiêu lần nhiệm vụ mới có thể thoát khỏi hệ thống?”
089 liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình: “Điều chuyển thêm 3687 số nữa thì ba ba có thể lại một lần nữa làm người.”
“…Một lần nữa làm người…”
061 lặp lại lời của 089, như đang suy tư.
Rất nhanh, 061 lại hỏi: “Cậu nói xem, những ký chủ chấp hành xong nhiệm vụ, lựa chọn thế giới để ở lại, cuộc sống của họ có tốt không? Tâm nguyện của bọn họ thật sự đã đạt được sao?”
089 từ trên màn hình game ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh: “…Hôm nay anh có chút lạ lạ.”
061 dường như chỉ tùy tiện cảm khái một tiếng mà thôi, sau đó thản nhiên nói: “Tôi không sao cả, chỉ đang suy nghĩ sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì còn có thể thích ứng sinh hoạt của nhân loại hay không?”
Trước khi đi, anh vẫn như thường lệ để lại cho 089 một ít quà.
Quen biết 061 lâu như vậy, 089 biết rõ 061 đối với ai cũng khách khí như thế, đương nhiên thoải mái thu nhận.
Sau đó không lâu, trong một lần làm nhiệm vụ, 061 bị Chủ thần cưỡng chế mang về, thi hành cấu trúc dữ liệu.
Sau một hai ngày xảy ra chuyện này, 089 mở ra một bao hạt dưa mà 061 đưa tặng, cũng phát hiện bên trong có lưu lại một đoạn dữ liệu.
….Mà dữ liệu này bị ba mươi hai tầng mật mã khóa chặt.
Cầm đoạn dữ liệu này, 089 vốn muốn đi tìm 061, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Thứ nhất, 061 bị cấu trúc lại dữ liệu thì chưa hẳn có thể nhớ được mật mã.
Thứ hai, 089 có loại dự cảm 061 bị xóa sạch ký ức không hẳn là vì lén lút đi gặp Trì Tiểu Trì.
089 không hề nói gì, thậm chí chưa từng thử nghiệm mở khóa mật mã, chỉ đem đoạn dữ liệu này viết lại vào trong hồ sơ gốc.
Là một người cha xứng chức, 089 phải bảo vệ tốt bí mật nho nhỏ giữa cha con với nhau, bao gồm cả mẹ của nó cũng không thể dễ dàng tiết lộ.
Một lần nữa quay trở lại phòng ngủ ở biệt thự của Chu Khai, 061 phát hiện Trì Tiểu Trì không còn nằm trên giường.
Anh nhất thời hoảng hốt.
…Cậu ấy đi đâu rồi?
Khi anh tưởng tượng đến hình ảnh Chu Khai thuê sát thủ có ý đồ gây hại cho Trì Tiểu Trì thì cũng là lúc anh tìm được Trì Tiểu Trì đang ở ngay dưới phòng khách.
Trong tivi đang phát tin tức thời sự, ánh sáng màu xanh chiếu lên người cậu, như một cái kén trong suốt bao lấy cậu.
Trong phút chốc, 061 cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Không còn Lâu Ảnh, không còn thịt chó, ở trong thế giới cũ của cậu ấy, cậu ấy chỉ lẻ loi một mình như vậy.
Dựa vào thuốc ngủ, tỉnh dậy nửa đêm thì xem tivi cho đến khi ngủ thiếp đi…
061 từng bước đi xuống cầu thang, đến trước mặt cậu, đưa tay xoa tóc cậu.
Trì Tiểu Trì có phản ứng, giọng nói thật thấp: “…Ah.”
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, giọng nói ôn hòa của 061 khiến cả người cậu mềm nhũn: “…Tại sao lại ngủ ở đây.”
Trì Tiểu Trì nỗ lực mở mắt ra, nhưng do rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên cậu cũng không thấy rõ lắm.
Cậu hàm hồ nói: “Thầy Lục, thầy đã về rồi.”
061 tắt tivi, phòng khách lại rơi vào bóng đêm.
Anh vỗ tay một cái, đèn hành lang lập tức sáng lên.
061 hỏi: “Có thể tự đi hay không?”
Trì Tiểu Trì giơ tay ngồi nhổm dậy nhưng không dậy nổi.
061 bật cười, quay đầu đi, tắt đèn hành lang.
Anh nói: “Đừng nhúc nhích, tôi đưa cậu về phòng ngủ.”
Ở trong bóng tối, Trì Tiểu Trì được ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Trì Tiểu Trì lập tức thanh tỉnh không ít, bản năng có chút hoang mang: “Đừng…”
061 biết Trì Tiểu Trì có chướng ngại tâm lý khi tiếp xúc da thịt, nhưng dù sao đây cũng là bệnh, một mực lẩn tránh cũng không tốt, có thể khiến cậu ấy chậm rãi thích ứng là tốt nhất.
Trong bóng tối, không nhìn thấy mặt của đối phương, chỉ đơn thuần tiếp xúc, có lẽ sẽ giảm bớt cảm giác căng thẳng cho cậu ấy.
Anh nhẹ nhàng khuyên bảo: “Tôi không có ác ý, chỉ là ôm một chút mà thôi.”
Cho dù là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cái miệng từng được khai quang của Trì Tiểu Trì vẫn không bị chướng ngại mà phát huy hết công dụng: “…Cậu chỉ cọ xát không chịu tiến vào.”
061: “…”
Trì Tiểu Trì: “Ha ha, đàn ông.”
Bên tai của cậu truyền đến tiếng cười dịu dàng: “…Vậy có muốn người đàn ông này bế cậu đi ngủ không.”
Trì Tiểu Trì nói: “Chuẩn tấu.”
Trong quá trình bế người lên lầu, 061 cảm giác được bắp thịt toàn thân của Trì Tiểu Trì đều rất căng thẳng, khi buông cậu ấy xuống thì liền nhìn thấy ngón chân của cậu ấy theo bản năng quắp lấy ráp trải giường, nhìn qua như con thỏ đầy cảnh giác, một hồi lâu mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Trì Tiểu Trì, 061 đưa tay sờ dạ dày của cậu, mềm mại ấm áp, không có co giật.
061 thở phào nhẹ nhõm, không nóng lòng hóa hình để tiến vào cơ thể Trì Tiểu Trì, mà nằm xuống cách Trì Tiểu Trì khoảng mấy chục centimet, nhìn dung nhan thiếp ngủ của cậu, tâm lý có chút hư vô, sau khi tinh tế cân nhắc một chút thì lại cảm thấy được lấp đầy trọn vẹn.
Trong giây lát, anh nhắm hai mắt lại.
Đi tới thế giới nguy hiểm này lâu như vậy, 061 vẫn luôn canh giữ bên cạnh Trì Tiểu Trì, một tấc cũng không rời, cẩn thận tỉ mỉ.
Đây là lần đầu tiên 061 an tâm mà nhắm mắt lại.
—— Quá tốt rồi.
Sau này Tiểu Trì ít nhất sẽ không vì mình mà bị liên lụy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.