Lúc Đường Nhiễm đến Đường gia là đã hơn hai giờ chiều.
Xe dừng ở cửa chính, tài xế vừa cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, thì đã thoáng nhìn thấy một người đàn ông ở ngoài, đi ra từ phía cánh cửa nên hơi bất ngờ.
“Đường tiên sinh.” Tài xế vội vàng xuống xe.
“Ừ.” Đường Thế Tân gật đầu, ánh mắt phức tạp mà dời về phía nghế sau ở trong xe, “Tôi tới đón Tiểu Nhiễm.”
“À, vâng vâng ạ.” Tài xế nghe xong có chút kinh ngạc, ngây người hai giây mới phản ứng lại, xoay người kéo cửa sau ra, “Tiểu Nhiễm, cháu ……”
Cụm từ xưng hô kia, gần nói ra thì lại thấy xấu hổ nên dừng lại, tài xế trong phút chốc sửa miệng: “Đường tiên sinh tới đón cháu.”
Đường Nhiễm ngồi trong xe, khó khăn lắm mới hoàn hồn, cô hướng về phía giọng nói mà hơi ngẩng mặt.
Dù đôi mắt xinh đẹp kia đang nhắm lại, nhưng khuôn mặt này lại giống đến bảy, tám phần so với đứa em gái nhỏ trong trí nhớ, làm Đường Thế Tân ngẩn người.
Đâu chỉ giống mỗi một khuôn mặt…… Nhưng khi còn nhỏ, Đường Thế Ngữ còn hoạt bát kiêu căng hơn nhiều, chưa bao giờ im lặng như vậy. Đường Thế Tân nhớ rõ, lúc đó, bản thân vẫn luôn oán giận, hâm mộ em gái nhà người khác thục nữ an tĩnh, rồi lại tự thương xót bản thân vì có đứa em nghịch ngợm như con quỷ nhỏ.
Hiện giờ, đứa con gái này lại lớn lên giống như ý người bác là ông, xinh đẹp, im lặng, chỉ ngồi ở trong xe, không cần phải nói bất cứ lời nào hay làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/232303/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.