Vài giây như vậy trôi qua, Đường Nhiễm gần như nghĩ rằng "Lạc Lạc" từng ở cùng cô trong những giây phút cô đơn, bất lực ấy đã sống lại như trong giấc mơ của cô.
Dù sao cô cũng chỉ là đứa trẻ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Mắt không thể thấy, cộng thêm việc không tiếp xúc với bên ngoài khiến cô đơn thuần hơn nhiều so với bạn cùng lứa.
Cuộc sống của cô không có trải qua những việc thú vị muôn màu muôn vẻ, thậm chí còn không có một người bạn cùng tuổi để trò chuyện.
Ngoại trừ Lạc Lạc.
Vì thế, giống như những cô gái nhỏ từng mơ mộng, Đường Nhiễm rất nhiều lần mơ thấy “Lạc Lạc” của cô trở thành một người thật sự, một người luôn dùng chất giọng lười biếng, khinh mạn mà nói chuyện vui đùa với cô.
Chứ không phải là một sản phẩm trí tuệ nhân tạo đã được cài đặt vô số chức năng ngôn ngữ, không phải chỉ là cái giọng nói nằm trong cái hộp nhỏ, “Lạc Lạc” trong giấc mơ của cô có thể chạm vào, có độ ấm.
Giống như giờ phút này ——
Đường Nhiễm nghe thấy ngay gần đây, cách một lớp áo mỏng, bỏ qua một tầng cơ bắp, trong lồng ngực mang độ ấm của con người, có chứa trái tim đang nhảy “Thình thịch”.
“Lạc Lạc……”
Giá lạnh khiến cô gái nhỏ vô ý mà chậm rãi xiết chặt ngón tay.
Lạc Trạm rũ mắt, im lặng nhìn cô.
Cô gái nhỏ bị mưa làm cho ướt nhẹp, rúc vào người hắn, cơ thể còn run run, ngón tay trắng nõn nắm chặt áo sơ mi trước ngực hắn.
Giọng cô rất nhẹ, mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/232288/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.