Quần áo mà Dương Ích Lan chọn cho Đường Nhiễm để đi đến tiệc mừng thọ Lạc, là một cái váy lễ phục không có tay áo, thiết kế dựa trên hình ảnh sao trời: làn váy được tô điểm bởi những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, eo thì được một dải lụa thắt thành bông hoa, làm nổi bật lên vòng eo thon gọn mà mềm mại.
Màu sắc ở đuôi váy thì đậm hơn, nhưng cũng vì vậy mà làm nổi bật lên đôi chân xinh đẹp, trắng như ngọc ngà làm toàn thân cô trở nên sáng ngời.
Nếu muốn nói rằng có một điểm tiếc nuối, đó chính là cái gậy dò đường trong tay cô.
Tài xế nhà họ Đường tới liền thấy Đường Nhiễm từ chung cư chậm rãi đi ra, trong lòng bỗng thấy thương tiếc cho cô gái nhỏ.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, cô đã đứng ở trước xe, vẻ mặt hơi chần chờ, “Chú ơi?”
Tài xế vội vàng mở cửa xe, “Lên xe đi, Tiểu Nhiễm.”
“Vâng.”
Số lần Đường Nhiễm về Đường gia không nhiều, đều là cùng một tài xế, cùng một chiếc xe tới đón. Cô cũng không xa lạ gì.
Khi Đường Nhiễm đã ngồi vào trong xe, cầm gậy dò đường lên, liền nghe thấy giọng của Dương Ích Lan từ chung cư lâu truyền đến:
“Chờ một chút!”
Tài xế đang đóng cửa thì dừng lại, cô gái nhỏ vốn đang ngồi lặng im bên trong xe cũng nghe thấy mà nâng nâng đầu.
Dù đã qua tuổi 50 nhưng Dương Ích Lan đi lại vẫn như thời còn trẻ. Không đến vài giây, bà đã chạy tới trước xe, trong tay còn mang theo một cái áo khoác, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/232286/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.