“Khu vui chơi?”
Trong xe, sau khi nghe Lạc Trạm nói xong, Đường Nhiễm vừa tỉnh lại không được bao lâu lên tiếng hỏi.
“Ừ.” Lạc Trạm đáp: “Đàm Vân Sưởng chọn vội một chỗ, nếu em không thích thì chúng ta không cần đi cũng được.”
Đường Nhiễm hơi do dự một chút, thành thật trả lời: “Em chưa đi bao giờ. Trước kia ở cô nhi viện có nghe nói nơi đó có cực kỳ nhiều trò chơi. Nhưng mà… về sau, không còn cơ hội đi nữa.”
Đáy mắt Lạc Trạm thoáng ảm đạm.
Đến khi anh lấy lại tinh thần, quay sang nhìn Đường Nhiễm: “Em muốn đi không?”
“Có hơi tò mò một chút.” Cô gái nhỏ giọng nói, “Nhưng bọn họ có cho em vào không?”
“Tất nhiên là có.” Lạc Trạm chắc chắn nói.
Đường Nhiễm tò mò quay đầu: “Sao anh chắc chắn vậy?”
Lạc Trạm: “Bởi vì trong bộ luật dân sự của nước ta có một điều luật quy định về việc phản đối kỳ thị đối với công dân. Nếu như bọn họ lấy lý do em không nhìn thấy cấm không cho em vào, vậy thì không cần nói nhiều, đưa thẳng lên mạng xã hội để tất cả mọi người phân xử.”
Lạc Trạm nói vô cùng trôi chảy, giọng nói bình tĩnh, thong dong lại có đôi chút biếng nhác, như thể cho dù đối mặt với bất kì tình huống nào anh cũng luôn có thể ung dung, tự tin xử lý tốt mọi chuyện.
Nếu chưa thực sự hiểu hết con người anh sẽ cho rằng đây là thái độ kiêu ngạo hống hách của một thiếu gia công tử. Nhưng khi đã thực sự quen…
Anh đúng là.
Nhưng mà tính cách này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/1014318/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.