“Cậu nói đúng, cô bé đó đúng là rất đáng thương.” Im lặng hồi lâu, Gia Tuấn Khê mới lên tiếng. Nghĩ đến một khi suy đoán của mình được chứng thực, điều đó đồng nghĩa với việc vạch trần một bí mật đáng sợ của dòng dõi thế gia quyền quý nhưng thối nát, cũng có nghĩa là… Đến đây ông ta đưa mắt nhìn cô gái ngồi cách đó không xa, cái nhìn đầy phức tạp.
Ngừng một lát, ông ta nói: “Cho nên cậu hãy sống thật tốt vào, cũng chăm sóc cô bé ấy thật tốt. Tôi sẽ giải quyết việc giác mạc.”
Lạc Trạm tỉnh lại khỏi mớ cảm xúc hỗn độn, chuyển ánh mắt, nhìn thẳng Gia Tuấn Khê.
Gia Tuấn Khê bình tĩnh nói: “Tôi đã liên lạc với những bên quen biết chuẩn bị giúp cô bé giác mạc và những thứ cần cho phẫu thuật rồi.”
Khuôn mặt Lạc Trạm hơi căng ra, hiếm khi thấy biểu lộ gấp gáp, lo lắng này trên khuôn mặt anh.
Gia Tuấn Khê: “Bên kia sẽ tổng hợp những tư liệu về bệnh nhân tôi cung cấp, phân tích, đưa ra cách giải phẫu có xác suất thành công cao nhất, còn cả những bài tập, phương pháp thích hợp hồi phục sau phẫu thuật nữa. Trường hợp của Đường Nhiễm, có thể tiến hành đại phẫu chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Lạc Trạm hỏi: “Sẽ mất khoảng bao lâu?”
Gia Tuấn Khê nói: “Sớm nhất là trong năm nay, chậm nhất có thể là cuối năm sau.” Ông ta dừng lại, “Cho nên cậu cũng nên mau chóng sắp xếp người giám hộ bên người nhà Đường đi thôi.”
Lạc Trạm nheo mắt.
Đúng lúc này, Đường Nhiễm cầm gậy dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/1014316/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.