Bầu không khí như lắng lại.
Đợi hồi lâu mà không thấy anh đáp lời, Đường Nhiễm không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Lạc Lạc? Sao anh không nói gì?”
“...”
Trong bóng tối, Đường Nhiễm nghe được tiếng thở dài thật khẽ, rồi anh cười, vẫn là dáng vẻ lười nhác bất đắc dĩ nhưng lại thêm mấy phần tự giễu: “Em vô lại quá đấy, cô gái nhỏ.”
Đường Nhiễm: “Dạ?”
Lạc Trạm trở tay, nắm ngược lại cổ tay mảnh khảnh của ai kia, chẳng mấy khó khăn bao trọn lấy đôi bàn tay của cô gái nhỏ.
Sau khi đã đảm bảo không còn tình huống bất ngờ tương tự như vừa rồi xảy ra, anh nâng mí mắt, cười như có như không, nói: “Thì giống như khi thi đấu ấy, đối phương còn đang đếm ngược, mới đến 5 – 4 – 3 mà em đã bắt đầu rồi – không phải vô lại thì là gì?”
Lạc Trạm vừa nói, vừa nhân lúc cô gái nhỏ không để ý, chậm rãi ổn định lại nhịp tim và hô hấp của mình. Mới hôn một cái lên mu bàn tay mà tim đã đập rộn đến như vậy, vết nhơ này nhất định phải xóa sạch, lỡ mà bị nắm được nhược điểm, chẳng phải sau này sẽ bị cô đem ra làm trò cười sao!
Đường Nhiễm sao biết được tâm tư của vị tiểu thiếu gia trước mặt, chẳng mấy chốc đã bị anh đánh lạc hướng, lúng túng giải thích: “Nhưng em có thi gì với anh đâu.”
Lạc Trạm đáp: “Em hỏi một câu, anh trả lời một câu, sau đó là đề xuất tiêu chuẩn đo lường và tiến hành kiểm tra thực nghiệm đánh giá kết quả -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/1014308/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.