Đường Nhiễm đứng trên bậc thang khẽ giật mình.
Từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp, ẩm ướt, vừa lạ, vừa quen. Không biết tại sao, tim Đường Nhiễm khẽ nhói lên, những cảm xúc kỳ lạ vỡ òa trong lòng, cô vô thức rút tay lại.
Lòng bàn tay Lạc Trạm bỗng chốc trống không.
May mắn tia lý trí cuối cùng vẫn đủ kéo anh lại, kiềm chế bản năng muốn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đặt trở lại trong tay mình.
Lạc Trạm rũ mắt.
Anh biết vừa rồi mình đã quá nóng vội rồi, mặc kệ người hầu sau lưng kia đã rời đi hay không, chẳng thèm quan tâm có bị lộ thân phận, anh vẫn làm ra hành động đó.
Bởi vì anh không nhịn được, cho dù có được chọn lại, anh sẽ vẫn hành động như vậy. Nghe qua những lời kia, lại tận mắt nhìn thấy cô gái trong lòng lẻ loi, cô độc, một mình đứng trong màn đêm đơn côi, trên bậc thang trơ trọi, bất lực ngóng trông “người bạn robot” của mình. Trong giây phút đó đầu óc Lạc Trạm trống rỗng, anh vô thức hành động theo bản năng.
Bởi vì nhìn cô khổ sở dù chỉ một giây thôi anh cũng không nỡ, cũng đau lòng…
Về phần cục diện hiện tại…
Lạc Trạm khó có khi chột dạ, giương mắt nhìn cô gái dường như đã hoàn hồn sau bất ngờ vừa rồi. Là một “người máy bionics”, trong tình huống này, anh chỉ có thể chờ đợi Đường phản ứng lại, mới ứng đối tiếp được.
Đường Nhiễm ngẩn người vài giây, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô gái nhỏ không có biểu hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/1014303/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.