Diệp Minh Nhu không nhanh không chậm đi ra từ bệnh viện, bởi vì nàng nằm viện nên một tháng qua bảo mẫu trong nhà cũng đã tạm nghỉ, hoàn cảnh yên tĩnh quen thuộc làm cho tâm trạng nàng cũng yên ắng lại. Diệp Minh Nhu vào thư phòng lấy giấy bút, nét chữ xinh đẹp, viết ra di ngôn đã nhẩm qua vô số lần ở trong lòng, viết đến chữ cuối cùng, không biết từ lúc nào trên mặt giấy đã thấm đẫm nước mắt, lưu lại mấy vòng tròn khéo léo.
Nàng gấp tờ giấy lại, dùng bình hoa thủy tinh đặt trên cửa sổ đè lại, ánh nắng chiếu vào, những nét điêu khắc trên thân bình chiết xạ ra vệt sáng lung linh, vòng qua bông hồng chiếu thẳng xuống tờ giấy loang loang lổ lổ, tuy không trọn vẹn nhưng vẫn đẹp như vậy.
Diệp Minh Nhu rửa sạch mặt mày, kẽ chân mày lại đánh chút son, da trắng tóc dài, nàng vốn là một cô gái Giang Nam xinh đẹp, thường ngày cũng không trang điểm, chỉ là hôm nay khác biệt, trang điểm cũng thêm phần kĩ càng.
Xả nửa bồn nước, lại lấy tay đi thử độ ấm, vừa đủ.
Cởi áo khoác vải nỉ rườm rà cùng với từng lớp, từng lớp áo trong, mặc chiếc sường xám màu tím kia vào, nút thắt hồ điệp, dáng người đầy đặn, khí chất dịu dàng hiền thục, nàng cảm thấy nhất định chồng nàng sẽ rất thích, lúc còn trẻ hắn đã từng khen nàng mặc đồ màu tím rất đẹp, nàng vẫn nhớ rất rõ.
Một chân mang dép lê nhấc lên, đang muốn bước vào bồn tắm, Diệp Minh Nhu bỗng nhiên lại nhớ tới một việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-nua-lam-vo-cua-anh-di/614245/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.