Ký xong tờ đơn chuyển nhượng cổ phần, ruồi bọ liền không xuất hiện tại bệnh viện nữa.
Lục Nguyên Khắc gầy đi rất nhiều, bởi vì từ chối trị liệu, cơ thể nhanh chóng suy bại, nhưng không trị liệu bằng hóa chất nên không có rụng tóc, mặc quần áo lên cũng không thấy có chút bệnh trạng nào. Lúc thời tiết tốt lên, hắn cởi bộ đồ bệnh nhân ra, không muốn nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo chứa đầy máy móc.
Chuyện thứ nhất sau khi xuất viện là cùng Diệp Minh Nhu đến cục dân chính lĩnh giấy đăng ký kết hôn, hôn ước đến muộn hai mươi mấy năm, lúc đứng trước tấm màn xanh chụp ảnh, ký ức chợt lóe, chuyện cũ khó phân giống như một giấc mộng kinh hoàng, hắn thấy Diệp Minh Nhu cong môi nhìn máy ảnh cười lên, vẫn giống như trước làm hắn mê muội.
Cất giấy chứng nhận trong túi áo, hắn nắm tay Diệp Minh Nhu chậm rãi đi trên đường, giống như một đôi vợ chồng già bình thường, đi mệt thì tìm một nhà hàng ăn cơm trưa, sau bữa cơm liền đến cửa hàng chọn nhẫn. Lục Nguyên Khắc rất nghiêm túc hỏi thăm nhân viên các loại kiểu dáng, hơi hơi nhíu mày, so với lúc ký xuống những hợp đồng lớn kia đều phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng nhìn trúng hai chiếc, một là chiếc nhẫn được khảm hoa văn, ngắn gọn ưu nhã, tượng trưng vĩnh hằng; một là chiếc nhẫn kim cương, hai bên có thêm một ít hoa văn chìm, đường cong duyên dáng, chúng tinh củng nguyệt.
Diệp Minh Nhu đều thử qua, Lục Nguyên Khắc thấy nhẫn kim cương đeo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-nua-lam-vo-cua-anh-di/614242/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.