Lục Na nghe thấy việc bỏ thuốc đã thành công, trong lòng vừa sảng khoái lại vừa có chút lo sợ bất an, sau khi tạm biệt Đinh Tồn liền quay về công ty, không khí vô cùng vi diệu, mọi người đều lén lút nhìn cô ta, một bộ muốn nói lại thôi, Trần phó tổng thì càng khác với trước, sắc mặt mỏi mệt, lúc thấy cô ta cũng không có khuôn mặt tươi cười.
"Không phải chỉ là hội nghị thu mua không thành công thôi sao, trưng cái sắc mặt đó ra làm gì..." Cô ta vừa chửi thầm vừa vào phòng, vừa đặt ly cà phê lên bàn mới phát hiện Diệp Chân còn chưa trở về.
Cô ta không khỏi đắc ý, đuôi lông mày dài mảnh thoáng nhướng lên, hừ cười ra tiếng, ở công ty của người ta làm ra loại chuyện gièm pha này quả thật là không có mặt mũi xuất hiện, thật không biết là cậu ta làm thế nào có thể trước mặt mọi người che đũng quần, vừa nghĩ đến trên mặt Hạ Kiêu xuất hiện khiếp sợ cùng không vui, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đều cười đến vặn vẹo.
Nói không chừng Diệp Chân làm như vậy sẽ bị Hạ Kiêu đuổi ra khỏi phòng, hừ...Chuyện khó mở miệng như vậy chắc chắn cậu ta sẽ không dám cáo trạng với ba, nghĩ nghĩ càng cảm thấy anh hai lợi hại, cô ta nhàn nhã mở hộp phấn trang điểm, một chút cũng không ý thức được sóng gió sắp đến.
Trong phòng chủ tịch, Diệp Chân ngủ thẳng đến chạng vạng mới giật mình tỉnh giấc, cửa phòng được khép lại, trong phòng yên tĩnh u ám.
Lúc cậu ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-nua-lam-vo-cua-anh-di/614218/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.