"Mẹ cậu có ở nhà không?" Hạ Kiêu thả cậu xuống, ghét bỏ lau lau nước miếng dính bên mặt.
"Không có, ca ca..."
Hạ Kiêu không nhìn ánh mắt tội nghiệp của cậu, chỉ vào góc tường nói: "Vậy cậu đi thử hai bước cho tôi xem."
"Dạ? Được..." Diệp Chân ngoan ngoãn đỡ tường bước đi hai bước.
"Được rồi, vậy cậu cứ chậm rãi như vậy đi vào đi." Hạ Kiêu quay đầu về nhà, suy nghĩ một lát thì lại nói thêm một câu: " Sáng mai 6h30 cậu đứng trước cửa chờ tôi, nếu mà chậm thì tôi sẽ không chờ cậu đâu."
"Dạ!"
Ánh trăng sáng rọi, điểm vài ngôi sao, Diệp Minh Nhu chào tạm biệt bạn tốt vội vàng đi vào tiểu khu, bước nhanh đi qua mấy ngôi nhà.
Mắt cá chân không thể động đậy nhiều, khi Diệp Chân nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức lò cò đi về phía cửa, dường như là cảm thấy cách đi đường này thật mới lạ, đôi mắt to cười tới cong cong.
"Mẹ! Hôm nay con bị thương ở chân, là ca ca đã cõng con về nhà đấy."
Sau một lát kinh ngạc, Diệp Minh Nhu nhanh chóng tiếp được thân thể đang lắc la lắc lư của cậu, cảm giác vừa đau lòng vừa buồn cười: "Lại là ca ca cõng con về nhà sao? Con có cảm ơn ca ca không đó?"
"Có ạ..." Diệp Chân rất hưng phấn, ôm cổ của cô khoa tay múa chân: "Ca ca còn cõng con đi khám bác sĩ, qua vài ngày sẽ khỏe lại, mẹ không cần lo lắng cho con đâu."
"Con ngoan.." Diệp Minh Nhu biết cậu hiểu chuyện, chỉ là nhịn không được mà lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-nua-lam-vo-cua-anh-di/614188/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.