Bà quản gia trố mắt ra nhìn. Bên ngoài mây đen giăng đầy, dù ông trời có muốn độ cho bà ta cũng không độ nổi. Quỳ ngoài nền đá lại còn thêm trời mưa to, hắn chính là mong bà ta sớm ngày đoàn tụ với ông bà.
Thạch Ngọc Cầu nhìn gương mặt tái xanh như tàu lá của bà quản gia, trong lòng rét run vì sự lạnh lẽo của Từ Phong. Người làm trong nhà này xem ra ai cũng chịu khổ, nhưng vì đồng tiền vẫn phải cắn răng chịu đựng. Không thể nói họ nhu nhược, có trách thì trách hắn quá giàu, giàu đến mức mười mấy đời sau cũng ăn không hết của.
Cuối cùng, bà quản gia vẫn không được phu nhân lên tiếng nói giúp đành phải bị phạt quỳ ở dưới Thần Lệ Uyển. Từ Phong đương nhiên có "ý tốt", không cho bà ta quỳ trên cỏ mà hoàn toàn đặt hai đầu gối xuống mấy cục đá sỏi nhấp nhô. Thạch Ngọc Cầu đứng ở sau lưng không biết nói gì, cho đến khi hắn bất ngờ quay người lại nhìn cô.
"Nhìn gì? Muốn quỳ chung?"
Thấy hắn nói chuyện với mình, cô mới nhân tiện nói.
"Chuyện này cũng không thể khẳng định do bà ấy làm, thiếu gia không nên như vậy."
Từ Phong nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt này lập tức khiến cô như bị đông đá. Hắn bước đến gần cô hơn nữa, nhướn mày hỏi.
"Bà ta không làm? Vậy là cô à?"
Thạch Ngọc Cầu lập tức xua tay nói ngay.
"Không. Đương nhiên không phải tôi."
Hắn gật đầu, lạnh giọng nói.
"Vậy thì biết điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-khi-khong-co-anh/2878275/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.