"Sao nó chưa tới vậy?"
Tulen nhìn đồng hồ, đã trễ 15 phút rồi mà vẫn chưa thấy Từ Phong đến sân golf. Gã Đầu Tử đang bơi lội ở hồ bơi gần đó, nghe hỏi vậy liền ngoi đầu lên vuốt mặt.
"Ở nhà chơi với em gái vườn quê rồi."
Tulen ngồi ở ghế tựa ngã lưng ra nheo mắt ngắm cảnh. Sân golf ở phía trên đồi núi này vừa hoang sơ lại có nét đẹp thuần túy, nếu có thêm mấy em chân dài nữa thì đúng là tuyệt vời. Gã chợt nhớ đến thái độ của Từ Phong hôm trước tại Niên Hoa Lầu, có ý nhắc nhở Đầu Tử.
"Mày cũng đừng tùy tiện động vào đồ của nó. Người như Từ Phong, cả ông Trời còn không quản được."
Hai người im lặng không ai nói thêm gì, được một lúc sau thì Từ Phong lái xe tới. Lần này hắn đi một mình, không đưa Thạch Ngọc Cầu theo vì không muốn có thêm lời bàn tán nào. Dù sao cô cũng mới vào dinh thự, ấn tượng của hắn đối với cô chỉ đến một mức nhất định mà thôi. Vì thời tiết đẹp nên hoạt động của đám thiếu gia nhà giàu này sẽ diễn ra tại đây, đánh golf và cả bơi lội. Đó là dự định của Tulen và Đầu Tử.
Tulen nhớ đến lúc ở phòng bao, Từ Phong có nhắc đến một cô gái người Nhật, có nốt ruồi son trên ngực trái. Gã ta vỗ vỗ tay mấy tiếng, cô gái đó từ phía phòng thay đồ đi ra, mặc một bộ bikini màu xanh dương nóng bỏng. Đầu Tử đang bơi lội mà cũng phải trèo ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-khi-khong-co-anh/2878254/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.