"Yu... Yukiko Mira?"
A Lôi gật đầu mỉm cười, sau đó cả Thạch Ngọc Cầu cũng vậy. Hai người bắt đầu kết thân với nhau, tâm sự cho nhau nghe những chuyện đã từng trải qua trong quá khứ. Hai mảnh ghép bất hạnh, khi ở bên cạnh nhau lại giống như một đôi tri kỷ. Nói về gã đầu trọc ép cô phải qua lại với gã, cô chỉ nhớ rằng gã có một sòng bài khá có tiếng ở trung tâm thành phố. Nơi đó trước đây là nơi ăn chơi, bây giờ một vài địa điểm giải tán hoặc đổi nghề kinh doanh. Xung quanh khu trung tâm rất ít sòng bài, vậy nên chỗ của gã vô cùng hút khách.
Trước đây cha của Thạch Ngọc Cầu từng ngỏ ý mượn tiền của gã làm ăn, sau đó lấy cớ thân tình nên xin trễ hạn. Gã cũng nghĩ tình nghĩa, hơn nữa còn thường đến nhà đòi gặp mặt cô. Lúc ấy cô vẫn còn đi học nên ít khi ở nhà, trưa về thường xuyên thấy gã ngồi trước nhà uống trà, ăn bánh. Từ sau khi cha cô mất, gã ta cũng im hơi lặng tiếng không thấy đâu. Thạch Ngọc Cầu cứ nghĩ mình đã được yên ổn, cho đến khi gặp lại gã ở con hẻm trong chợ.
"Thiếu gia! Chỉ có bấy nhiêu thôi ạ!"
Từ Phong gảy tàn thuốc rơi xuống gạc tàn, xoay ghế lại nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt mình. Người có ích tự khắc sẽ làm được việc có ích. Lần đó ở hồ bơi, Yukiko Mira thuận ý về cùng một thuyền với hắn thì đã quyết không hai lòng. Có điều cô ấy chưa từng thấy, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-khi-khong-co-anh/2878240/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.