"Chuyện gì ồn ào trong phòng thiếu gia vậy?"
Phu nhân từ ngoài cửa đi vào, nhìn vào trong phòng của con trai thấy mọi thứ bừa bộn cả lên. Thạch Ngọc Cầu đang quỳ trên đất, bên cạnh có một số giấy tờ nằm lung tung, còn cả cả tiền và trang sức. Bà ấy nhìn sang bà quản gia, nghiêm mặt hỏi.
"Chuyện gì đây?"
"Phu nhân. Tôi phát hiện cô ta đang lục lọi đồ đạc trong phòng thiếu gia nên hô lên, cô ta liền để lộ ra mình muốn trộm tiền."
Thạch Ngọc Cầu liên tục lắc đầu luôn miệng nói mình vô tội, nhưng bà quản gia không cho cô cơ hội giải thích. Bà ta muốn dồn cô vào đường cùng, nói vào tai phu nhân những lời khó nghe, chê bai xuất thân thấp kém của cô. Nước mắt lưng tròng, cô thật sự không hề biết Từ Phong để tiền và trang sức trong tủ, càng không nghĩ rằng hắn bảo cô lên đây để lãnh hậu quả này.
Phu nhân nhìn cô bắng ánh mắt khinh miệt, vừa quay lưng đi vừa nói.
"Đưa cô ta xuống phòng khách."
Thạch Ngọc Cầu bị kéo từ thang bộ ở lầu ba xuống phòng khách, cô ngồi hay quỳ cũng không rõ, đầu gối đập xuống bậc thang đau tê dại. Bà quản gia vừa kéo cô đi vừa mắng, âm thanh này đánh thức những người làm khác trong nhà chứa. Bọn họ đẩy cửa ra xem, trông thấy cô đang bị đẩy đến trước mặt phu nhân.
Bà quản gia cầm cây roi từ trên giá tủ xuống, chưa đợi lệnh của phu nhân đã đánh một roi xuống người Thạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-khi-khong-co-anh/2878235/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.