Tôi về nhà rồi, tôi định mang một ít đồ, một cái vali là đủ để đựng rồi.
Lúc đi ra khỏi cửa, Khả Khả ngồi xổm ở trước cửa.
Nó bất lực nhìn tôi, tôi bảo nó quay về nhưng nó không nghe.
Ánh mắt của nó giống hệt như ánh mắt khi nó lần đầu tiên đến đây vào ngày hôm đó.
Ánh mắt không muốn bị ruồng bỏ, cảm giác bị bỏ rơi không tốt chút nào, tôi biết chứ.
Vì vậy, tôi đã mang nó về nhà với tôi.
Chúng tôi một người một chó đi về nhà.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi, mắt mở rất to.
Trên xe, tôi cứ nghĩ mãi, không biết phải giải thích mọi chuyện với mẹ như thế nào khi trở về nhà, nhưng bà không hỏi tôi câu nào cả.
Bà chỉ ôm lấy mặt tôi, hôn tôi và nói: “Mẹ nhớ con chết đi được.”
Tôi biết, lẽ ra ba tôi nên nói trước với mẹ tôi về điều này.
Tôi không biết ông nói gì, nhưng từ nhỏ, họ dường như ủng hộ tôi vô điều kiện.
Câu nói mà họ nói nhiều nhất với tôi là: “Châu Châu, hãy làm những gì con muốn, hãy là chính con.”
Vì vậy, khi tôi còn nhỏ tôi thích khiêu vũ, ba mẹ tôi đã cho tôi học khiêu vũ, học phí học ở Bắc Kinh hơn 100.000 tệ một năm, ba tôi nói, Châu Châu, đừng lo lắng về tiền bạc.
Mẹ tôi thuê một căn nhà ở Bắc Kinh, cùng tôi vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất nhưng cũng hạnh phúc nhất.
Họ ủng hộ tôi vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-duoc-yeu-thuong/2685409/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.