Edit: Sen
Beta: Diệu Huyền
Bên ngoài, chú rể một thân lễ phục màu trắng giống như bạch mã hoàng tử, tay chống nạng hướng Thư Tiếu huơ huơ, trên môi anh nở nụ cười lấy lòng. Thư Tiếu đứng trước cửa phòng, bĩu môi nói: “Vân Hành, em hôm nay là đại diện của nhà gái, mọi thứ đều phải dựa vào quy củ mà làm!”Mọi người đều bật cười. Một cô bé mặc chiếc váy trắng tinh — hình như là người nhà cô dâu, được người lớn đưa cho một cái khay tròn, nghe người lớn dặn dò một chút rồi cô bé vui vẻ cầm cái khay chạy ra ngoài, từ khe hở cánh cửa có thể nghe được giọng nói của cô bé vang lên: “Cung hỉ phát tài, trao bao lì xì!”
Chử Vân Hành cười, nói với phù rể đứng bên cạnh: “Mau lấy ra đi!”
Bao lì xì rất nhanh đã phủ kín cái khay. Chử Vân Hành nói: “Lần này có thể mở cửa chưa?”
Lâm Thư Tiếu nhớ đến Triều Lộ dặn dò, cũng không muốn làm khó anh nữa. Chẳng qua là những người khác trong phòng “ý vẫn còn chưa hết”, có người đưa ra yêu cầu Chử Vân Hành phải hát một bài, trong bài hát phải có tên “Đổng Triều Lộ”, hoặc làm thơ cũng được. Chử Vân Hành cũng rất tự nhiên hào phóng, anh bắt đầu hát. Giọng anh vừa trầm ấm vừa trong trẻo, thần thái tâm tình chân thành, hát xong ba khúc mọi người đều không ngừng vỗ tay khen hay.
Anh cười nói một câu: “”Cảm ơn mọi người đã hạ thủ lưu tình, chỉ yêu cầu hát một bài, nếu là khiêu vũ, chắc cháu đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963929/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.