“Cô ấy có nhận đồ dì đưa tới không?” Ánh mắt Giang Hoài từ thanh gỗ nhỏ nắm trong tay chuyển đến trên mặt dì Liên.
“Nhận.” Dì Liên nói, “Có điều cô ấy kiên quyết không để tôi dọn dẹp phòng, cho nên tôi mới về sớm một chút.”
Giang Hoài không nói gì, cúi đầu tay lại chậm rãi rút một thanh gỗ khác từ chồng gỗ xếp trước mặt. Đây là cách anh dùng để luyện tập ngón tay, ban đầu anh sẽ theo lời nói của bác sĩ phục hồi rút ra thanh gỗ có màu sắc mà họ yêu cầu, về sau mỗi khi một mình buồn chán anh thường lấy ra tự mình luyện tập. Những bài tập phục hồi anh có thể tự mình làm không nhiều, đây là một trong số đó. Chỉ tiếc cho tới bây giờ chỉ có tay phải của anh là có thể sử dụng linh hoạt hơn một chút.
Dì Liên đứng một hồi thấy Giang Hoài không có phản ứng mới mở miệng nói tiếp: “Cậu Giang, cô Lâm có bức thư nhờ tôi chuyển cho cậu.”
Ngón tay anh dừng lại trong không trung nửa giây, làm cho chồng gỗ trước mặt run rẩy muốn đổ, “Đưa tôi đi.”
Dì Liên mở bìa thư sau đó đặt nó trên đùi Giang Hoài. Anh cầm tay trái đặt lên một góc nhỏ của bức thư, tay phải cử động cố gắng lôi bức thư ra ngoài, lại bất cẩn làm nó rơi xuống thảm. Anh theo bản năng cúi người muốn nhặt lên bỗng nhiên bật cười vì hành động của mình.
Dì Liên nhanh chóng nhặt bức thư lên đưa cho anh. Anh nói “Cám ơn.” Sau đó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963905/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.