Thư Tiếu tiễn Giang Hoài và Bồi An rời khỏi “Mèo và Dương Cầm”, xoay người lại liền phát hiện anh trai Thư Bồi đang nhìn cô, trong mắt anh mang theo chút ý vị sâu xa.
“Anh chàng đó có vẻ tàn tật rất nghiêm trọng.” Thư Bồi thương xót nói.
Trong lòng Thư Tiếu run lên một cái, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, nói ngắn gọn: “Vâng.” Cũng không giải thích gì thêm.
Thư Bồi cũng không truy hỏi đến cùng, anh đột nhiên chuyển đề tài, nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước anh về nhà, bố mẹ kêu anh hỏi em, gần đây em bận rộn việc gì mà không về nhà ăn cơm.”
Thư Tiếu suy nghĩ một chút: “Công việc khá bận rộn, em vừa tiếp nhận một bệnh nhân khó nhằn.”
“Là Giang Hoài đó à?”
“Không phải” Cô nói: “Nói đúng ra, em không có trực tiếp trị liệu cho anh ấy nhưng vài ngày nữa thì sẽ có, có lẽ sẽ còn bận rộn hơn trước.”
“Bận rộn thì nửa tháng về một lần, chuyện đó không quá khó khăn chứ?” Thư Bồi dừng một chút, giống như còn do dự điều gì, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Có phải em vẫn còn trách họ chuyện năm đó với Chử Vân Hành đúng không?”
Thư Tiếu sửng sốt một chút, lắc đầu: “Anh hai, anh cũng là con của họ, người khác có thể không biết, nhưng anh thì biết rõ hơn ai hết, quan hệ giữa em với bố mẹ không tốt không phải là chuyện một hai ngày. Có rất nhiều việc mặc dù em rất hiểu cho bố mẹ, cũng rất thương bọn họ nhưng lại không có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963883/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.